Bất Diệt Long Đế

Chương 1547: Địa Ngục Phàm Nhân Giới

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghĩ tới nghĩ lui Lục Ly ép buộc bản thân phải bình tĩnh, dù sao Thần Thi và Thạch Đầu Nhân không cần hắn điều khiển vẫn sẽ công kích, hắn ở đây không có tác dụng gì, để Hòa Nguyệt quan sát là được.
Biết đâu trong mấy ngày này hắn đột nhiên tỉnh ngộ, dùng hợp Chân Ý Đồ đột phá Thần Cảnh? Có lẽ khi ấy tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng!
Xương thú tạo thành Thần trận là của một Thần thú rất lợi hại ở Thần Giới, khi chết xương bị một đại năng Thần Giới luyện hóa, có thể dễ dàng bố trí một Thần trận phòng ngự cường đại.
Nhan Thiên Cương lấy được thần cốt vốn định dùng cho bản thân, nhưng sau đó lão lấy được một Thần Khí lợi hại hơn, cho nên mới đánh đổi một cái giá cực đắt để gửi Thần cốt xuống thành Thần Hoàng.
Trong lịch sử Thần cốt đã trợ giúp rất nhiều con cháu thiên tài trong Nhan gia vượt qua mấy lần kiếp nạn, mặc dù năng lượng bên trong đã tiêu hao gần hết nhưng lần này vẫn lập công lớn.
Trong ba ngày, một trăm Thạch Đầu Nhân và Thần Thi oanh tạc liên tục không ngừng nghỉ, sợ rằng Thần trận phòng ngự của thành Thí Ma cũng sớm nổ tung, thế nhưng Thần trận này vẫn không có dấu hiệu bị phá vỡ.
Lục Ly bế quan ba ngày vẫn chưa tỉnh lại. Hòa Nguyệt thăm dò thấy không gian bên trong lồng ánh sáng màu đen ngày càng rung chuyển dữ dội, biết thông đạo không gian sắp hình thành, nàng bất lực thở dài.
Tuy rằng nàng không biết Lục Ly đang làm gì nhưng trong thời gian ba ngày làm sao có thể khiến thực lực đạt được tiến bộ vượt bậc? Đây đâu phải cháu nhỏ đi thăm ông nội, cảnh giới càng cao càng khó nâng lên thực lực.
Ầm!
Lại nửa ngày nữa trôi qua, bên trong lồng màu đen truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề, tiếp theo không gian hết chấn động, bên trong không có bất kì biến động khác thường. Hòa Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, đưa tay đẩy Lục Ly một cái.
- Làm sao vậy?
Thời gian ba ngày rưỡi với Lục Ly đang chìm trong tu luyện giống như một cái chớp mắt, hắn choàng mở mắt, Hòa Nguyệt khổ sở bẩm báo: - Đại nhân, không khéo Nhan Chân đã mở ra thông đạo không gian.
Con ngươi Lục Ly lóe sáng, thần niệm quét đi, hiện giờ lồng ánh sáng màu đen không có bất kỳ rung chuyển, Nhan Chân có lẽ đã thành công.
Vèo!
Không bao lâu, vòng ánh sáng màu đen đột nhiên lóe sáng, khí đen bên trong nhanh chóng biến mất, toàn bộ tràn vào bên trong xương thú kỳ dị, Nhan Chân một tay nhặt lấy xương thú xông vào trong lỗ thủng không gian.
- Xong rồi!
Lục Ly nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức run lên, Nhan Chân đã tiến vào Đấu Thiên Giới, mà hắn... Ba ngày rưỡi này không có bất kỳ thu hoạch.
Quả nhiên Chân Ý Đồ không thể dung hợp một cách dễ dàng, đừng nói đến ba ngày, nếu vận may không tốt phỏng chừng ba năm, ba mươi năm cũng chưa chắc dung hợp được.
Lồng ánh sáng màu đen hoàn toàn biến mất, Thần Thi và Thạch Đầu Nhân lơ lửng giữa không trung. Bởi vì Lục Ly ra lệnh cho bọn chúng công kích lồng ánh sáng màu đen, hiện giờ lồng ánh sáng màu đen đã vỡ, bọn chúng đương nhiên dừng lại.
- Đi!
Không có thời gian nghĩ nhiều, Lục Ly lao ra khỏi Thiên Tà Châu thu Thạch Đầu Nhân lại, rồi lại tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, để Thần Thi mang theo hạt châu xông vào lỗ thủng không gian.
Ánh sáng lóe lên, thần niệm của Lục Ly lập tức thăm dò, sắc mặt hắn chuyển thành u ám. Bởi vì địa phương hắn phát hiện không phải Đại địa Đông Doanh mà là Vân Châu ở Đại địa Thần Châu.
Lúc trước Lục Ly từng nghe Trần Vô Tiên nói qua một câu, khi đánh thủng hàng rào không gian, mỗi vị trí không giống nhau sẽ dẫn đến một địa điểm không giống nhau. Lại không ngờ Nhan Chân may mắn như vậy, một phát đến được luôn Vân Châu ở Đại địa Thần Châu.
Vốn dĩ Lục Ly cho rằng Nhan Chân đi tới Đại địa Đông Doanh thì sẽ phải đi qua thành Thí Ma, rồi qua Đại địa Thần Châu. Liên tiếp mở ra hai hàng rào không gian như này sẽ mất rất nhiều thời gian, hắn vẫn có cơ hội nghĩ cách giải quyết. Hiện tại Nhan Chân đến luôn Đại địa Thần Châu, mặc dù chỉ là Vân Châu, không phải nơi nhân khẩu đông đúc nhất là Trung Châu nhưng vẫn phiền phức vô cùng.
Ầm!
Từ xa vọng tới một tiếng nổ rung trời lệch đất, thần niệm Lục Ly quét tới vừa vặn nhìn thấy một tòa thành trì khói bụi bay đầy trời. Tòa thành trì nằm trên đỉnh núi đổ nát tan tành, cả ngọn núi to lớn đều ầm ầm sụp đổ.
Hả?
Gần ngọn núi có một đám quân sĩ nhân tộc nhìn thấy ngọn núi bị sụp đổ, thành trì tan nát thì sợ hãi gào thét. Bởi vì bên trong tòa thành còn có người thân của bọn họ, giờ khắc này toàn bộ đều đã chết sạch sẽ.
- Ma đầu, ngươi dám đồ thành? Ta liều mạng với ngươi!
- Ngươi là kẻ nào? Dám ở Vân Châu đồ thành, Lục Ly điện chủ mà biết được ngươi chắc chắn phải chết.
- Chúng ta liều mạng với tên ma đầu này, cho dù có chết, Lục Ly điện chủ cũng sẽ báo thù cho chúng ta.
Mấy người gào thét khản cổ, vài võ giả Mệnh Luân cảnh cưỡi tọa mệnh gào thét bay lên không trung.
- Ha ha ha!
Trên bầu trời phía xa xuất hiện một chấm nhỏ, kẻ đó mặc áo giáp màu tím, ngông cuồng tự đại, hơi thở trên người cường đại đến cực điểm khiến cho mấy võ giả Mệnh Luân cảnh bay phía dưới trong lòng run lẩy bẩy.
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ về hướng chỗ Lục Ly nói:
- Lục Ly điện chủ của các ngươi ở chỗ đó, các ngươi gọi hắn ra giết ta đi, há há há!
Ống tay áo của hắn tùy ý quét qua, một đạo cuồng phong thổi tới, mấy võ giả Mệnh Luân Cảnh kia bị đánh bay, lăn lộn bay về phía Lục Ly.
Bịch!
Đám võ giả Mệnh Luân Cảnh còn chưa kịp bay về chỗ Lục Ly người đã đập xuống. Tất cả đều bị đánh chết tươi, con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, trong tròng mắt đều là căm hận và sợ hãi...
Vèo!
Lục Ly không thể nhắm mắt làm ngơ, khống chế Thiên Tà Châu bay về phía Nhan Chân, hắn giận dữ gào thét:
- Nhan Chân, ngươi tốt xấu gì cũng là tộc trưởng của đệ nhất gia tộc trong Cửu Giới, đường đường là tộc vương của Nhan gia, là kẻ đứng đầu Cửu Giới lại đánh giết những con dân bé nhỏ, ngươi có biết nhục nhã hay không?
- Hừ!
Nhan Chân cười gằn lên một tiếng, trên mặt không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào. Hắn đã sống mấy trăm năm, lòng dạ thâm sâu đến cỡ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận