Bất Diệt Long Đế

Chương 145: Ngươi đừng nuôi sủng vật này

Vì sao phải dùng hai chữ “Chi phí”?
Bởi vì nuôi dưỡng Huyết Trùng thảo cần đến lượng lớn máu tươi, máu của súc vật động vật. Bình thường Huyết Trùng thảo sinh trưởng một năm mới có thể đơm hoa kết quả, mọc ra Huyết Trùng Quả. Nếu dùng lượng lớn máu tươi rót vào, chu kỳ sinh trưởng của Huyết Trùng thảo sẽ giảm mạnh, nửa tháng liền có thể nở hoa kết trái, hơn nữa phẩm giai còn được đề cao.
Ở trên đảo không có dã thú cỡ lớn nào, cỏ mọc nơi đây mang theo một tia độc tính, cũng không nuôi dưỡng được súc vật, vậy chỉ có thể mua, còn là mua số lượng lớn.
Ngoài ra có một cách khác, đó chính là đi mua sắm một loại Huyền thú tên Huyết Tê. Loại Huyết Tê này hình thể cực lớn, công năng tạo máu đặc biệt mạnh, có thể ngày ngày lấy máu, chẳng qua nếu mỗi ngày lấy máu tuổi thọ chỉ được ba tháng.
Bất luận là mua lượng lớn súc vật hay mua huyết tê, thì đều cần Huyền Tinh. Nếu phẩm giai Huyết Trùng thảo không tốt, rất dễ lỗ vốn.
Mặc kệ lỗ vốn hay không, đám người Thất trưởng lão quyết định thử một lần, Thất trưởng lão tự mình dẫn người đi Lạc Thần đảo mua sắm Huyết Tê. Mua súc vật không được nhiều máu tươi, mỗi ngày giết lại quá mức tàn nhẫn, mua vài con Huyết Tê có thể kiên trì ba tháng, một lần là xong.
Vài ngày sau, ba chiến thuyền kéo lấy sáu con Huyết Tê đến nơi, cũng may đám Huyết Tê này là sinh vật trong nước, có thể trôi nổi trong hồ. Bằng không chiến thuyền khẳng định chứa không nổi, bởi vì hình thể con nào con ấy đều ngang một tòa núi nhỏ.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Thất trưởng lão chọn ra một sơn cốc trống trải dùng làm dược điền, trồng một ngàn gốc Huyết Trùng thảo, ngày đêm sai người chăm sóc, đồng thời mỗi ngày lấy Huyết Tê tưới máu cho Huyết Trùng thảo.
Thời gian này Liễu Di ngày ngày chạy tới dược điền, rất nhiều trưởng lão cũng tới bên này, coi đám Huyết Trùng thảo kia thành là bảo bối, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Nhưng mà...
Sau vài ngày, thần sắc những người này càng lúc càng khó coi. Huyết Trùng thảo trong dược điền bắt đầu sinh trưởng, chỉ là màu sắc rất nhạt, không có quanh trạch, kém xa Huyết Trùng thảo ở Huyết Sát Đảo. Dựa theo tình hình ở Lạc Nhật đảo mà Thất trưởng lão đi thăm dò được, phẩm giai của đám Huyết Trùng thảo này là cực thấp.
- Tu luyện quá chậm quá chậm!
Lục Ly một thân một mình tu luyện trong thạch bảo, bảy tám ngày sau mới xuất quan, hiện tại Bôn Lôi Huyền Kỹ của hắn đã có thể đồng thời phóng thích bảy viên huyền kình, nhiều hơn thì chịu, còn cần phải thử nghiệm và lĩnh hội lặp đi lặp lại.
Tu luyện Huyền lực khiến hắn rất đau đầu.
Hắn hỏi dò qua Liễu Di, biết được một ít, rằng Thần Hải Cảnh chủ yếu là tu luyện Huyền lực và mở rộng Thần Hải.
Mở rộng Thần Hải gấp đôi, vậy chính là Thần Hải Cảnh trung kỳ, phương pháp mở rộng và ngưng tụ Thần Hải tương tự nhau, đều cần gánh chịu thống khổ cực lớn. Hơn nữa tiền đề là đều cần trước tu luyện Huyền lực trong Thần Hải đến cực hạn, khiến cho Huyền lực tràn ngập khắp toàn bộ Thần Hải.
Huyền lực trong Thần Hải hắn từng được cô đọng qua, một tia Huyền lực có thể sánh ngang với một trăm tia Huyền Lực Huyền Vũ cảnh phổ thông. Muốn để cho Huyền lực tràn ngập toàn bộ Thần Hải, như vậy thời gian cần dùng sẽ rất dài rất dài, với tiến độ hiện tại của Lục Ly, chí ít cần mất ba năm.
Ba năm mới có thể xung kích Thần Hải Cảnh trung kỳ
Như vậy xung kích Thần Hải Cảnh hậu kỳ cần mất bao lâu, năm năm, hay là mười năm? Đột phá Hồn Đàm cảnh phải mất bao lâu? Tu luyện tới Mệnh Luân cảnh phải mất bao lâu?
Lục Ly không cách nào tưởng tượng.
Hiện tại hắn mới thực sự hiểu được tính quan trọng của tài nguyên, không có đan dược gia tăng tốc độ tu luyện, một tên võ giả dù thiên tư tốt đến đâu, đời này sợ rằng đều rất khó xung kích Hồn Đàm cảnh. Bởi vì tuổi tác càng lớn, tốc độ tu luyện sẽ càng giảm thiểu, cơ năng thân thể cũng sẽ càng lúc càng kém.
Cộng thêm Tiểu Bạch không có đồ ăn, trên đường Lục Ly lấy từ Liễu Di một ít Hỏa Ngọc thạch, trong xe ngựa mỗi ngày len lén cho ăn mấy viên. Giờ trong thạch bảo Lục Ly mặc kệ Tiểu Bạch, chỉ sau mấy ngày một chiếc túi nhỏ đã bị Tiểu Bạch ăn sạch, bởi thế Lục Ly đành phải xuất quan.
Hắn dạo qua một vòng trong thành bảo, không nhìn thấy Liễu Di, hỏi dò một phen mới biết nàng đi tới dược điền.
Hỏi rõ địa chỉ, Lục Ly cũng tới dược điền, thử nhìn xem Huyết Trùng thảo mà gần đây Liễu gia xem như bảo bối rốt cuộc là thứ gì.
Dược điền nằm cách đó không xa, ngay trong một sơn cốc nhỏ ở phía nam chừng hơn mười dặm, ba mặt sơn cốc được núi vây quanh, rất dễ giám thị, thế nên Thất trưởng lão mới dùng chỗ này làm dược điền.
Lục Ly đến ngoài sơn cốc, nhìn thấy bên ngoài có một con sông nhỏ, miệng sơn cốc có hai võ giả Liễu gia trấn giữ. Thấy Lục Ly tới, hai người này tự nhiên không dám ngăn cản, Lục Ly cứ thế sải bước đi vào.
Sơn cốc không lớn, phương viên chừng trăm trượng, cỏ tạp cây cối bên trong đều được thanh lý sạch sẽ, trên bùn đất màu nâu mọc một loại thực vật màu đỏ, nhìn qua chí ít phải hơn ngàn gốc.
Những thực vật này rất nhỏ, toàn thân phiếm hồng, thô dài chừng ngón cái, phía trên có bốn mảnh lá màu đỏ.
- Mùi máu tanh nồng quá!
Lục Ly che mũi nhìn sang bên cạnh, thấy trong ngóc ngách có mấy căn nhà gỗ, sát bên nhà gỗ là một hồ máu cực lớn, bên trong chứa đầy máu tươi.
- Ở bên kia!
Hắn thấy được Liễu Di đang chau mày nhìn chằm chằm dược điền bên trong một căn nhà gỗ, bèn rảo bước đi tới, chắp tay nói:
- Tộc trưởng!
- Ngươi đấy à?
Liễu Di quay đầu lại, thấy là hắn, trên mặt miễn cưỡng đè ra ý cười, nói:
- Sao hôm nay không tu luyện?
Lục Ly chỉ lên Tiểu Bạch trên vai nói:
- Tiểu Bạch không có đồ ăn, ta cần một ít Hỏa Ngọc thạch.
Sự tồn tại của Tiểu Bạch rất nhiều người đều biết, chẳng qua không ai biết đây là Huyền thú, ai nấy đều tưởng nó là sủng vật của Lục Ly nuôi.
Lục Ly từng lấy qua một ít Hỏa Ngọc Thạch từ Liễu Di, nàng cũng nhìn thấy Tiểu Bạch ăn mấy lần, Liễu Di ngược lại không lấy đó làm lạ. Thế giới này Huyền thú quái dị nhiều lắm, Thạch Thử còn ăn tảng đá nữa là.
Bạn cần đăng nhập để bình luận