Bất Diệt Long Đế

Chương 1714: Không Cốt Cách

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cũng may đám người phía sau rất ý thức, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ đệ tử Tam Thần Tông phát hiện nên tất cả đều lặng lẽ theo sau.
Rầm rập rầm rập!
Đi tiếp được nửa ngày, phía trước lại xuất hiện một đàn hoang thú, nhìn sơ qua cũng phải đến hàng nghìn con đang quây tụ bên dưới một ngọn núi cao.
- Lối vào cửa thứ nhất!
Một người kinh ngạc hô lên một tiếng, đám người Lục Ly con mắt sáng rực, bọn họ đều nhìn ra vấn đề. Đám hoang thú kia thấy người nhưng lại không xông ra mà lại vây quanh ngọn núi dốc đứng kia.
Rõ ràng đám hoang thú nhận lệnh thủ hộ ngọn núi đó. Nói cách khác, bên trong ngọn núi cao ngất này chắc chắn có lối vào cửa ải tiếp theo.
Rầm rầm rầm!
Người của Tam Thần Tông bắt đầu phá vòng vây, Lăng Phi Độ và Lâu Thập Nhị tiên phong đi trước, nữ tử Tuyết Sơn Cung đứng giữa, người Yên Vũ Lâu và Lăng Tiêu Các vây ở mặt ngoài, hơn một trăm người xông vào đám hoang thú như những thanh kiếm sắc nhọn.
- Đi!
Một trong số những người phía sau hét lên, dẫn theo mấy chục người xông vọt lên trên.
Người của Tam Thần Tông đánh thủng vòng vây của hoang thú, lúc này thừa dịp chỗ hổng chưa khép lại là thời điểm thích hợp nhất để xông lên đột phá vòng vây.
Hộc hộc!
Những người còn lại dồn dập đuổi tới, Lục Ly đắn đo một lúc mới lẫn vào trong đám người, bằng không dựa vào mình hắn rất khó đột phá vào trong. Lúc này có nhiều người đồng thời xông vào, vừa hay có thể mượn sức người khác.
Đệ tử Tam Thần Tông rất dũng mãnh, đã xông vào bên trong ngọn núi lớn, Lục Ly nhìn thấy trên đỉnh núi xa tít có truyền tống trận, có lẽ là lối vào cửa ải tiếp theo.
Xoẹt!
Lục Ly lấy thần binh ra, vọt tới một hoang thú bổ xuống một đao. Ánh đao đỏ máu gào thét bay ra, hoang thú giống như sư tử kia bị nổ bay ra ngoài, trên đầu có rãnh máu thật sâu.
- Ể?
Mấy người bên cạnh vốn dĩ thấy khó chịu khi đi cùng Lục Ly , nhìn thấy hắn ung dung bổ một đao đả thương hoang thú, cả đám không nói gì, sức chiến đấu của Lục Ly được bọn hắn tán thưởng.
Hộc hộc!
Mấy chục người vọt tới, tất cả đều liều mạng phóng đủ loại công kích, đẩy lui hoang thú xông đến từ hai bên. Nếu không phải người Tam Đại Thần Tông mở đường, bọn họ chắc chắn sẽ không thể xông vào dễ dàng như vậy.
- Nhanh, nhanh!
Nhìn thấy hoang thú hai bên xông tới đen ngòm, Lục Ly lại tăng tốc độ, chiến đao trong tay bất chấp bổ ra từng đạo ánh sáng đỏ ngòm như máu, đẩy lùi từng con hoang thú.
Cũng may sức chiến đấu của mấy người bên cạnh Lục Ly cũng khá, cả đám phóng thần thông ngăn chặn hoang thú đang áp sát trước mặt, mọi người nhanh chóng lách qua, xông thẳng lên núi cao.
Nhưng mà có vài người xui xẻo bị hoang thú đả thương, sau đó rơi vào vòng vây của hoang thú. Kết cục không cần đoán cũng biết sẽ thành mồi ngon trong bụng hoang thú.
- Hộc hộc, đi!
Sau khi xông lên núi, Lục Ly há miệng thở ra mấy hơi, hắn không do dự phóng theo mấy người vọt lên đỉnh núi.
Lúc tới nơi bọn hắn còn tưởng có thể ung dung tiến vào truyền tống môn. Ai ngờ ngoài cửa có hơn trăm người đứng chỉnh tề, tất cả đều lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn.
Đám người Lục Ly sững lại, cả đám thấp thỏm nhìn hơn trăm người phía trước. Phía trước đương nhiên là người của Tam Thần Tông, có câu giả lai bất thiện, các nàng chờ ở đây hiển nhiên không phải hoan nghênh bọn hắn.
Quả nhiên...
Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các vung chiến kích trong tay, chỉ vào đám người Lục Ly:
- Chư vị, bọn ta khổ sở mở ra một con đường máu, các ngươi ở phía sau trục lợi, như thế không cốt cách lắm phải không?
Đám Lục Ly tổng cộng có hơn sáu mươi người, chết mấy người còn lại khoảng sáu mươi người. Số lượng không ít, trong đó cũng có người có sức chiến đấu tốt, nhưng đối mặt với đệ tử Tam Thần Tông không ai dám xằng bậy, bởi vì bản thân Tam Thần Tông đại diện cho một lực lượng nào đó!
Lăng Phi Độ rất có khí chất, người cao chừng một mét tám, khoác bộ áo bào trắng, đầu đội kim quan tím, tay cầm chiến kích màu tím vàng. Ánh mắt như điện, khuôn mặt tuấn lãng, rất có khí khái của nam tử. Giờ khắc này cầm chiến kích chỉ vào bọn hắn, lại không có ai dám lên tiếng, vô hình trung càng làm hắn thêm vĩ đại.
Lục Ly thấy rất nhiều đệ tử Tuyết Sơn Cung nhìn Lăng Phi Độ bằng ánh mắt say mê, có điều thánh nữ Tuyết Sơn Cung sắc mặt vẫn điềm nhiên, không có bất cứ khác thường nào. Nàng không nhìn Lăng Phi Độ, ánh mắt đặt ở bầu trời xa xăm, tựa như hết thảy đều không đặt vào mắt.
Lục Ly lại nhìn về Lâu Thập Nhị của Yên Vũ Lâu, thấy hắn đang cầm chiến đao sửa móng tay, gương mặt hờ hững, dáng vẻ có chút bất cần đời.
Hắn quan sát một vòng phát hiện người của Lăng Tiêu Các có vẻ mặt khó ưa nhất, xem ra Lăng Phi Độ bề ngoài khí độ bất phàm nhưng thực ra lại là kẻ nhỏ mọn.
Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một thanh niên tóc lam bước lên, chắp tay nói:
- Lăng công tử, chúng ta làm vậy quả thật không được đường hoàng, mượn hào quang của chư vị Lăng Tiêu Các, Tuyết Sơn Cung, Yên Vũ Lâu đầu cơ trục lợi. Lăng công tử, chúng ta xin lỗi ngươi, nếu như Lăng công tử không nguôi giận, chúng ta xin nhận phạt thích đáng.
Thanh niên tóc lam này nói năng rất khôn khéo, tư thái vô cùng khiêm nhường, nếu Lăng Phi Độ còn tiếp tục truy cứu sẽ cho thấy hắn bụng dạ hẹp hòi, không những tổn hại đến hình tượng của hắn mà danh tiếng truyền ra ngoài cũng rất khó nghe.
Hơn nữa có bao nhiêu mĩ nhân đứng nhìn, còn có cả thánh nữ Tuyết Sơn Cung, Lăng Phi Độ sao dám làm quá.
- Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta quả thực mượn hào quang của Lăng công tử, Thập Nhị công tử, Tuyết Thánh Nữ, chúng ta rất biết ơn chư vị đại nhân.
- Mong chư vị đại nhân lượng thứ...
Lại có vài người phụ họa, tư thái vô cùng nhún nhường, có thể thành Thần đương nhiên là người thông minh, lúc nên co thì nhất định phải co. Nếu không người Tam Thần Tông ra tay, bọn hắn sẽ bị đánh rơi xuống núi, bị hoang thú vây giết.
Khóe miệng Lăng Phi Độ lộ ra nụ cười lạnh nhạt, không biết là đang nổi giận hay đã bớt giận, có điều hắn thu hồi chiến kích, không nói gì thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận