Bất Diệt Long Đế

Chương 1304: Thỉnh cầu

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Âm Quỳ Thú còn muốn truy sát, nhưng bị Lục Ly gọi lại, mấy trăm vạn quân sĩ rút lui rất nhanh, dù sao thấp nhất cũng có thể sánh bằng võ giả Mệnh Luân Bất Diệt cảnh nhân tộc, chỉ cần có thể đi gần như trong nửa nén hương tất cả đã rời đi hết. Có một số Địa Tiên Nhân Hoàng cũng rời đi, với tình huống hiện tại những cường giả cấp Địa Tiên Nhân Hoàng lưu lại cũng không có ý nghĩa quá lớn, chỉ có thể tự tìm đường chết một cách vô ích.
- Grào grào!
Âm Quỳ Thú đi lại chung quanh, giết chết toàn bộ những võ giả Vũ Tộc bị hơi thở của nó bao phủ, Lục Ly thì khống chế Thiên Tà Châu lơ lửng giữa không trung, dùng thần niệm quét ra bốn phía.
- Trên căn bản đều đã đi rồi, chỉ còn lại Dạ Nghê Thường và hai vị trưởng lão Địa Tiên.
Lục Ly dò xét chốc lát hơi gật đầu, quả nhiên Dạ Nghê Thường là một vị thống soái đúng quy cách, nàng biết những người đó lưu lại sẽ chỉ có thể là chết, không bằng để tất cả bỏ chạy bảo tồn một ít tinh anh và mồi lửa của Vũ Tộc.
Chờ Âm Quỳ Thú kích sát các võ giả còn lại xong, thần niệm Lục Ly nhìn về phía đám người Lục Chính Dương, thân thể hắn chợt lóe lên xuất hiện ở bên ngoài, nhưng không có hạ lệnh cho Âm Quỳ Thú tấn công màn hào quang kia.
Bởi vì, Dạ Nghê Thường còn đứng ở trên Dực Thần Sơn.
Cứu đám người Lục Chính Dương ra, vậy thì đại biểu trận chiến này kết thúc. Dạ Nghê Thường chưa đi, vậy nhất định sẽ ngăn cản hắn cứu người. Lục Ly muốn ung dung cứu người ra, thì phải đánh bại hoặc là giết chết Dạ Nghê Thường.
- Âm Quỳ Thú, đi!
Lục Ly vung tay lên, lại bay lên trời một lần nữa, Âm Quỳ Thú phi nhanh, đột nhiên vỗ đôi cánh khổng lồ, thân thể như núi của nó phải nhờ vào xung lượng phi nhanh, mới có thể lướt đi lên. Tứ chi điểm mấy cái lên tảng đá, theo sát Lục Ly nhảy lên đỉnh Dực Thần Sơn.
Thân thể Lục Ly bay vọt lên trên đầu Âm Quỳ Thú, cách ngàn trượng nhìn Dạ Nghê Thường phía dưới pho tượng Dực Thần, nhìn thân thể mảnh mai, gương mặt tuyệt mỹ bình tĩnh như nước kia, nội tâm Lục Ly có một ít phức tạp không tên.
Hắn và Dạ Lạc là huynh đệ, còn là thân thích, cô gái này lại là biểu muội Dạ Lạc. Nếu như đổi lại thành tình huống khác, đừng nói đối địch, Lục Ly còn có thể đối đãi với nàng như đám người Dạ Vũ, trở thành muội muội mình.
Đáng tiếc, bây giờ bọn họ đã xác nhận quan hệ, thân phận Dạ Nghê Thường không phải là biểu muội Dạ Lạc, mà là thống soái hiện tại của Vũ Tộc, hai tộc tranh đấu không nói tới đúng sai, cũng không có phân chia chính nghĩa tà ác.
Cho nên nội tâm Lục Ly không hề chán ghét thù hận Dạ Nghê Thường, ngược lại có một chút thưởng thức và tán thành. Hiện tại Đấu Thiên Giới không có người nhiều có thể ép hắn chật vật như vậy, người có thể làm đối thủ với hắn không nhiều, chứ đừng nói là một cô gái còn trẻ tuổi như vậy.
Vũ Tộc lớn như thế, quân đội cường giả hơn ngàn vạn, lúc này đứng ở trước mặt hắn không phải là một lão gia hỏa, không phải một vị vương tử, mà là một công chúa mảnh mai.
Mặc dù khí chất vị công chúa này rất giống Cơ Mộng Điềm, thế nhưng nàng rất chú ý thủ đoạn, đường đường chính chính bố cục, để Lục Ly xông tới. Hai quân đối chọi, chuyện này không có gì đáng trách, nếu như Lục Ly chết ở dưới Huyết Thần Sát Trận hoặc là tổ khí Vũ Tộc, hắn cũng sẽ không oán trách trời đất.
Đương nhiên...
Nói một ngàn lời một vạn lời, sở dĩ Lục Ly không có địch ý quá lớn đối với Dạ Nghê Thường, là bởi vì hắn phát hiện Dạ Nghê Thường và bản thân có một chút tương tự. Tình cảnh lúc này và năm đó hắn một người chống đối Đại Ma Thần có biết bao tương tự?
Hắn trầm mặc chốc lát, mở miệng:
- Dạ Nghê Thường, buông tha chống cự đi, mang theo Vũ Tộc thần phục ta, ta bảo đảm không tàn sát tộc nhân Vũ Tộc. Ta còn có thể để ngươi tiếp tục làm đại đế Vũ Tộc, thống soái Vũ Tộc, ngươi thấy như thế nào?
Có thể nói điều kiện của Lục Ly vô cùng hậu đãi rồi, nếu như đổi lại là đám trưởng lão Ma Tộc, phỏng chừng đã sớm đầu hàng.
Dạ Nghê Thường buồn bã cười một tiếng, ánh mắt nhìn xuống Vũ Thần Cốc, lắc đầu thở dài nói:
- Lục điện chủ, hứa hẹn của ngươi không có bất cứ ý nghĩa gì, ngươi không tàn sát tộc nhân Vũ Tộc, những người còn lại của nhân tộc sẽ tàn sát. Cho dù ngươi cưỡng chế hạ lệnh trong thời gian ngắn sẽ không ai động thủ, nhưng mười năm trăm năm sau thì sao? Vạn năm sau chờ ngươi quy tiên rồi thì sao? Người người là đao thớt, ta là cá thịt, sớm muộn Vũ Tộc cũng sẽ bị diệt tộc. Đại đế Vũ Tộc sao? Một cái đại đế bị nô dịch thì có cái gì hay mà làm?
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, cảm thấy Dạ Nghê Thường nói rất đúng, đừng nói sau khi hắn chết đi, đoán chừng nhiều nhất mấy năm hắn không để ý bên này. Đám lão gia hỏa Thí Ma Điện sẽ không len lén giơ đồ đao lên sao? Ít nhất võ giả Vũ Tộc có thể bị tàn sát sạch sẽ, như vậy mới có thể tuyệt đối nắm Vũ Tộc trong tay.
Lục Ly nhíu mày nói:
- Thực ra ngươi không cần như thế, ngươi vì Vũ Tộc đã làm đủ nhiều rồi, nếu như không phải ngươi Vũ Tộc đã sớm diệt vong? Ngươi không được quên, bên trong thân thể ngươi còn có một nửa huyết dịch là nhân tộc, chỉ cần ngươi nguyện ý ta có thể dẫn ngươi trở về Dạ gia. Ta bảo đảm Dạ gia sẽ đối đãi với ngươi như tiểu thư trực hệ, chẳng lẽ ngươi không muốn mang tro cốt mẫu thân ngươi về nhà sao? Không muốn nhìn ông ngoại bà ngoại ngươi một chút?
- Hả?
Sắc mặt hai vị trưởng lão Vũ Tộc hơi biến ảo, kế ly gián này của Lục Ly dùng quá kỳ diệu. Người nội tâm Dạ Nghê Thường tôn kính nhất chính là mẹ ruột của nàng, nếu như Dạ Nghê Thường bị dụ dỗ, Vũ Tộc sẽ triệt để kết thúc.
Lời nói của Lục Ly khiến mắt Dạ Nghê Thường trở nên mù sương, phía trên nhiều thêm một tầng sương trắng nhàn nhạt, mơ hồ trực khóc.
Quả thực Lục Ly đã nói đến đáy lòng của nàng, tâm nguyện lớn nhất đời này của mẹ nàng chính là trở về Dạ gia, trở về cố hương, cho dù là mang di thể nàng về mai táng ở Thiên Địa Thành, đoán chừng nàng ở trên trời có linh cũng sẽ rất vui mừng thanh thản.
- Bịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận