Bất Diệt Long Đế

Chương 446: Chân của ngươi không to

Điều này khiến Lục Ly và Minh Vũ đều không thể tin được, đó là tiểu thư tôn quý nhất Trung Châu, còn đứng trước mặt bọn họ, lúc này còn cần Minh Vũ bảo hộ?
Loại thiên chi kiêu nữ này không phải tùy thời tùy chỗ đều có một đám hộ vệ cường đại thủ hộ à? Không phải là cưỡi dị thú cường đại, tiền hô hậu ủng, bay ở trên trời, khiến chúng sinh chỉ có thể ngước nhìn sao?
Huyết mạch ấn ký màu đen trên cổ Khương Khởi Linh chứng minh nàng ta không nói dối. Quan trọng nhất là ngữ khí của nàng ta, nàng ta không những không bởi vì có một người cha như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, ngược lại trong lời nói phần lớn là vẻ châm chọc, giống như đang nói tới một người xa lạ vậy.
- Ta chính là giác tỉnh huyết mạch quá tốt, nếu không gia tộc cũng sẽ không coi ta là bảo bối, hắn... Cũng sẽ không chết.
Lục Ly nhớ tới những lời vừa rồi của Khương Khởi Linh, trong lòng mơ hồ đoán được một số chuyện.
Khương Khởi Linh thân phận tôn quý, là bảo bối của Khương gia, lại yêu một người không thể yêu, hoặc là nói... Người đó không xứng trở thành vị hôn phu của nàng ta.
Hôn nhân của tiểu thư Đại gia tộc là không thể tự chủ, loại tiểu thư như Khương Khởi Linh khẳng định là phải gả cho vương tộc công tử, ít nhất cũng là công tử của đại tộc.
Người Khương Khởi Linh thích khẳng định là thân phận rất hèn mọn, kết quả cuối cùng chính là bị phụ thân của Khương Khởi Linh, Khương Vô Ngã bức tử.
Khương Khởi Linh cực kỳ bi thương, căm hận Khương Vô Ngã, nhưng đó là phụ thân của nàng ta, nàng ta không thể báo thù cho người yêu của mình, không thể cũng không giết được phụ thân của mình. Nàng ta chỉ có thể phí hoài bản thân, tự thương tổn bản thân, tự tra tấn bản thân, mượn điều này để trả thù Khương Vô Ngã, đồng thời giảm bớt áy náy đối với người yêu của mình.
Người đáng giận tất có chỗ đáng thương.
Lục Ly thản nhiên nhìn Khương Khởi Linh một cái, không nói gì, cũng không trấn an nàng ta. Những gì nên nói ngày đó đã nói hết rồi, có bước ra được hay không thì vẫn phải dựa vào chính bản thân Khương Khởi Linh.
Khương Khởi Linh thấy Lục Ly không có phản ứng, ngược lại có chút tò mò nghiêng đầu nhìn Lục Ly, nói:
- Lục Ly, ta chính là con gái của Linh Lung Các các chủ, ngươi không nên lấy lòng ta một chút à? Đùi này của ta rất to, nếu ngươi ôm chặt, lập tức có thể một bước lên mây.
- Ha ha!
Lục Ly và Minh Vũ đều bật cười, Khương Khởi Linh là vương tộc đệ tử, Lục Ly chẳng lẽ lại không phải?
Lục Ly nhìn nhìn chân Khương Khởi Linh, cười nhạo:
- Ta không thích núp váy đàn bà, hơn nữa... Chân của ngươi cũng không to.
Khương Khởi Linh mỉm cười, nàng ta nhìn ra xa, thấy chiến đấu sắp kết thúc, ngoại công của nàng ta đã quay về, liền không nhiều lời nữa, trầm mặc mà đứng.
- Rầm rầm rầm rầm.
Hai Quân Hầu cảnh khác và một đám Bất Diệt cảnh động thủ, đánh giết từng con Thiên Quỷ Thử, hoặc là khiến chúng ta bị thương phải lui về quỷ động.
- Toàn bộ rời khỏi đây, đi theo đại bộ đội, ở đây có quỷ động phun trào, đã không an toàn.
Khương Hạo gầm lên, rất nhiều hộ vệ đều hành động, rất nhanh liền thu hồi doanh trướng. Đại bộ phận hành khách đi theo đại bộ đội bắt đầu đi về phía tây, có điều có một số người không ngờ lẻn ra xung quanh, đi thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh.
Khương Hạo không ngăn cản những người này, hắn đã cảnh cáo rồi, những người này còn tham lam như vậy, chết cũng không trách được hắn. Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh đều là thứ tốt, có thể dưới tiền đề an toàn thu thập một chút, hắn cũng không quá phản đối.
Vũ Hóa Thần thì đi thu thập, có Minh Vũ ở bên cạnh, Lục Ly chắc sẽ không sao. Vũ Hóa Thần trước kia có nghe nói tới Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, nhất là Hồn Tinh, hắn biết đó là thứ tốt, lúc này có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên phải thu thập một chút.
Đại bộ đội bắt đầu rút lui, người của Linh Lung Các đã sớm tra xét kỹ, phía tây nam tương đối an toàn, trước tiên lui qua đó rồi tính.
Khương Khởi Linh được Khương Hạo mang đi, Khương Khởi Linh họ Khương, ngoại công của nàng ta cũng họ Khương, Lục Ly cũng không quá lấy làm lạ. Dù sao trên thế giới này đại tộc quá nhiều, nếu cách nhau mấy đời mà cưới nhau thì cũng là bình thường.
Tiểu Bạch kỳ thật rất muốn đi tìm Hồn Tinh, Hồn Tinh rõ ràng là mỹ vị ngon hơn những đồ ăn trước kia, Lục Ly lại lo lắng nên không cho nó đi loạn.
Lục Ly nhìn Vũ Hóa Thần mấy lần, trao đổi ánh mắt một phen, hắn cùng Minh Vũ đi theo đại bộ đội, để lại Vũ Hóa Thần một mình đi loanh quanh ở phụ cận.
Cũng may gần đây không có quỷ động phun trào, mọi người lặng lẽ hành quân, đi được hơn nửa canh giờ thì đến gần một sơn cốc.
- Mọi người nghỉ ngơi ở đây đi.
Sau khi Khương Hạo hỏi thám báo Linh Lung Các một phen, quyết định hạ trại ở đây, các hộ vệ lập tức lại bận bịu, an trí doanh trướng.
- Báo.
Một võ giả Bất Diệt cảnh xông vào hẻm núi, khom người bẩm báo với Khương Hạo:
- Phía sau xuất hiện một số Thiên Quỷ Thử, mấy người đi tìm Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh đều bị cắn chết rồi.
- Hả?
Bên trong sơn cốc lập tức ầm ĩ lên, trong mấy chục người đó có thân nhân của họ, lập tức cực kỳ bi thương, có người muốn xông ra khỏi sơn cốc để kiểm tra.
- Đứng lại!
Khương Hạo lạnh giọng quát to:
- Vừa rồi ta đã cảnh cáo bọn họ, tự bọn họ đi tìm chết, không trách được chúng ta. Quỷ động phun trào, khắp nơi đều có Thiên Quỷ Thử, Bất Diệt cảnh gặp phải rất có khả năng đều phải chết. Nếu các ngươi hiện tại đi ra, ta cũng sẽ không ngăn cản, có điều nếu chết thì bổn tọa không chịu trách nhiệm.
Lục Ly kỳ thật cũng không quá lo, hắn có liên hệ tinh thần với Hồn trùng trong đầu Vũ Hóa Thần, cho nên biết Vũ Hóa Thần vẫn sống, chiến lực của Vũ Hóa Thần cường đại, sẽ không gặp chuyện không may.
Có mấy người muốn lao ra, bước chân lại dừng lại, cuối cùng vẫn không dám ra ngoài. Đi theo Khương Hạo an toàn hơn nhiều, nếu cứ vậy đi ra, gặp phải Thiên Quỷ Thử thì bọn họ đều phải chết.
Vù.
Sau mấy nén hương, Vũ Hóa Thần đã trở lại, ánh mắt hắn quét qua, thấy Lục Ly ở góc sơn cốc, liền bước đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận