Bất Diệt Long Đế

Chương 242: Không dám đánh cược

Đám đông xôn xao, rất nhiều người lần nữa kích động, nhưng lại do dự không dám tiến tới. Trên thân Bạch Hạ Sương sáng lên một đạo Huyền lực, ấn ký vầng trăng khuyết trên cổ lấp lánh, nhưng Bạch Thu Tuyết lần nữa vỗ vỗ vai nàng, để nàng đừng động.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thu Tuyết liền đã trầm ổn thông minh hơn nàng nhiều, nàng một mực rất nghe lời Bạch Thu Tuyết, lúc này tự nhiên không dám hành động mạo hiểm.
Bạch Thu Tuyết mỉm cười nhìn bốn phía một lượt rồi nói:
- Lục đảo chủ, chúng ta lần này vào đây, ai đoạt được bảo vật thì là của người đó. Bảo vật người người đều có thể tranh, nếu ngươi đã có cách, mời tùy ý đi lấy.
Đám công tử lộ ra vẻ khinh miệt, theo bọn hắn thấy Lục Ly chỉ là đang giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư, nhằm hấp dẫn chú ý từ hai vị tiểu thư thôi. Lục Ly mà thật có gan đi đoạt bảo, phỏng chừng trong nháy mắt sẽ bị chém chết.
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, xuất hiện từng viên Huyền Tinh, một vài người không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Lục Ly lại có Không Gian Giới Chỉ?
Hưu!
Lục Ly tiện tay cầm một viên Huyền Tinh ném mạnh về phía pho tượng, đám người xung quanh bị dọa nhảy dựng, dồn dập lui ra sau, sợ pho tượng lại phóng ra Huyền lực công kích.
Ầm!
Huyền Tinh nện trên pho tượng phát ra thanh âm rất nhỏ, pho tượng lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Ly âm thầm gật đầu, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, đi kéo quyển sổ trên tay kia về đây.
Hưu!
Trong tay áo Lục Ly chớp qua một đạo bóng trắng, một con thú nhỏ chạy vội mà đi, thoáng chốc liền đã xông lên trên cánh tay pho tượng.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là pho tượng không có bất kỳ động tĩnh gì, mặc cho Tiểu Bạch nâng lên quyển sổ trên tay, sau đó như một đạo lợi kiếm bay vụt trở về.
Ông!
Giới chỉ trong tay Lục Ly lóe lên, cuốn sổ tay kia liền biến mất không thấy, Lục Ly xem đều không xem, quay sang Tiểu Bạch nói tiếp:
- Đi cầm chiếc giới chỉ kia xuống đây.
Tiểu Bạch lại hóa thành một đạo bóng trắng bay đi qua, hai móng vuốt trực tiếp bẻ gãy ngón tay pho tượng, bưng lấy Không Gian Giới Chỉ trở về.
Mọi người ai nấy đều đỏ mắt, nhìn Lục Ly vừa hâm mộ vừa ghen tị. Lục Ly lần nữa bất động thanh sắc thu hồi Không Gian Giới Chỉ, song lại không để Tiểu Bạch tiếp tục đi lấy thanh kiếm kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn chằm chằm Tiểu Bạch mấy lần, không nhìn ra được đây là Huyền thú cấp bậc gì, lúc này thấy Tiểu Bạch chui lại vào trong tay áo Lục Ly, nàng ngước mắt nhìn Lục Ly hỏi:
- Sao không lấy tiếp thanh Huyền khí Thiên giai kia?
Lục Ly nhìn Bạch Thu Tuyết một cái nói:
- Ta không dám đánh cược.
Bạch Thu Tuyết như có điều suy nghĩ, nàng trầm tư một lát rồi nói:
- Đã thế, vậy ta không khách khí.
Nói xong Bạch Thu Tuyết một mình tiến về phía trước, bước chân nàng rất nhẹ nhàng, trên thân không có một tia Huyền lực lấp lánh nào, trong tay cũng không có binh khí gì, cứ thế từng bước đi tới trước mặt.
Toàn trường đều nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thu Tuyết, sợ thiên kiêu chi nữ này bị đao mang trực tiếp chém thành thịt vụn.
Ba thước, hai thước, nửa thước!
Chuyện vô số người lo lắng không xảy ra, Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng đi tới trước mặt pho tượng, sau đó duỗi ra tay ngọc chộp lên Huyền khí, thành công lấy nó xuống.
- Tỷ, hay lắm!
Trên mặt Bạch Hạ Sương hiện ra ý cười rạng rỡ, đám công tử tiểu thư cũng hoan hô cổ vũ, Bạch Thu Tuyết lại không dám chủ quan, chậm rãi lui lại, thẳng đến khi lui về chỗ cũ mới như trút được gánh nặng.
Ba kiện bảo vật, Lục Ly giành được hai thứ, Bạch Thu Tuyết được một thứ, Bạch Hạ Sương đợi Bạch Thu Tuyết quay lại rồi mới nghi ngờ hỏi:
- Tỷ, vì sao pho tượng không công kích ngươi?
Bạch Thu Tuyết nhìn sang Lục Ly một cái, sau đó khẽ cười nói:
- Chỉ cần không vận chuyển Huyền lực, pho tượng kia liền sẽ không công kích, Lục Ly hẳn sớm đã nhìn ra được điểm này.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương lại khinh thường nói:
- Nếu mà hắn sớm nhìn ra điểm này, vì sao không tự mình đi lấy?
Lục Ly không nói gì, vừa rồi lúc ném Huyền Tinh đi qua hắn đã xác định điểm này, sau đó mới sai Tiểu Bạch đi lấy bảo vật. Tiểu Bạch tốc độ nhanh, thân hình lại nhỏ, lấy cuốn sổ tay và Không Gian Giới Chỉ đều không vấn đề, nhưng nếu như đi cầm Huyền khí, Lục Ly không dám đánh cược.
Về phần tại sao hắn lại không dám cược!
Bởi vì hắn không có chiến giáp phòng ngự cường đại, Bạch Thu Tuyết lại có chiến giáp phòng ngự phi thường cường đại, bởi thế Bạch Thu Tuyết dám cược.
- Dìu mấy người Bạch Ảnh Bạch Đồ đi, đừng để ba nhóm còn lại vượt lên trước!
Trên thân pho tượng này chỉ có ba kiện bảo vật, những nơi còn lại đều không có bất kỳ chỗ nào khác thường, trong đại điện trừ pho tượng ra thì cũng không có gì khác. Bạch Thu Tuyết sai người dìu dắt bốn kẻ bị thương kia, sau đó đi tới hành lang bên trái.
Ba tên đệ tử Bạch gia bị thương rất nặng, chẳng qua đã nuốt xuống đan dược chữa thương đỉnh cấp, tình hình đỡ hơn khá nhiều, được dìu cũng miễn cưỡng có thể đi đường.
Lục Ly vẫn đi ở mặt sau, còn cùng người phía trước kéo ra một đoạn cự ly. Không phải hắn quá mức cẩn thận, mà là hắn không tin tưởng bất kỳ ai trong đám người này, vạn nhất có người nổi lòng tham đột nhiên đánh lén giết hắn thì sao?
Hành lang vẫn rất dài, rẽ ngang rẽ dọc mấy lượt, Lục Ly âm thầm kỳ quái, mộ Long Đế này đúng là lớn thật, xem ra quả có tận chín lối đi khác nhau.
Tiến về phía trước đại khái chừng hai dặm, trước mặt lại xuất hiện một đại điện cực lớn. Khác biệt chính là trong đại điện này có rất nhiều pho tượng, tựa như một đội âm binh minh tướng đứng sừng sững trong đại điện, chặn ngang lấy lối đi.
Lần này không ai dám chủ quan, đứng ở trước mặt đại điện đảo mắt thăm dò bốn phía. Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc nhau, thần sắc hai người đều rất ngưng trọng, các nàng cảm nhận được một tia khí tức đè nén bên trong tòa đại điện này, những này pho tượng kia xem ra có vẻ không đơn giản...
- Ta đi dò đường!
Bạch Cô, người mạnh nhất trong đám công tử Bạch gia lên tiếng, hắn xách theo một thanh kiếm chậm rãi đi tới trước, ấn ký màu xanh trên cổ sáng lên, Huyền lực cũng không ngừng lấp lánh trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận