Bất Diệt Long Đế

Chương 3587: Thiên Linh Tông

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu như là người khác nói chuyện, phỏng chừng Dương đại nhân sẽ không để ý, nhưng Lục Ly lên tiếng thì Dương đại nhân hơi trọng thị. Dương đại nhân quét thần niệm ra, quả nhiên phát hiện có một miếng vảy giáp hơi lõm vào, con ngươi co rút, Dương đại nhân hóa thành làn gió nhẹ bay qua, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm đâm mạnh vào miếng vảy giáp kia.
- Gru!
Mãnh thú gầm lên một tiếng, tiếp đó toàn thân tỏa ánh sáng vàng chói mắt, vảy giáp bên dưới cũng nổ tung, máu phun như suối, hơi thở và tốc độ của nó thoáng chốc giảm bớt nhiều.
- Gru!
Mãnh thú thiết giáp vung cái càng lớn quét hướng Dương đại nhân, hắn trốn cực nhanh, chớp mắt bay ra ngoài, bay vút đi xa.
- Gru gru!
Dưới bụng mãnh thú tuôn trào máu, nó hú lên rồi húc đầu lao đi xa, người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lục Ly càng đổi khác. Cảm giác Lục Ly toàn thân đều để lộ ra thần bí và thần kỳ, giống như một cao nhân giấu rất sâu.
- Đi!
Dương đại nhân rống to một tiếng, vung tay lên mang theo võ giả còn lại chạy nhanh đi. Dương đại nhân không nói chuyện với Lục Ly, nhưng cảm kích nhìn hắn một cái.
Mới vừa chạy nhanh trên trăm dặm, bên trái truyền đến tiếng rống to kinh hoàng:
- Dương đại nhân, cứu mạng!
Mọi người quét thần niệm qua, lập tức có người cười lạnh. Hơn mười người chạy trốn giờ phút này bị mãnh thú vây quanh, hơn nữa mơ hồ nhìn thấy bên kia có một con mãnh thú to lớn toàn thân ánh vàng rực rỡ, rõ ràng cùng con đường với cự thú thiết giáp.
- Đi!
Dương đại nhân là người thông minh tuyệt đỉnh, nhìn liền đoán được, lạnh lùng quát một tiếng, mang theo mọi người nghênh ngang mà đi.
Nhóm Dương đại nhân không phải tên ngốc, đội Lục Ly chỉ có bảy người lại đây, những người khác đi hướng bên kia, suy nghĩ sơ liền biết ngay là chuyện gì.
Nhóm người này nếu bỏ xuống đại bộ đội thì tại sao mọi người phải để ý tới họ? Một đám người cấp tốc chạy nhanh, lần này không gặp mãnh thú cường đại, toàn bộ lao ra Long Nham Sơn Mạch.
Trông thấy đồng bằng phía trước, đám người hò reo, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết luôn khiến người tâm trạng vui vẻ. Phải biết rằng thú triều trăm năm khó gặp cực kỳ khủng bố, lúc đó mọi người đều tuyệt vọng, cho rằng chết chắc.
Mọi người không có dừng lại, tiếp tục chạy nhanh, chạy mấy vạn dặm mới ngừng lại trong một ngọn núi nhỏ.
Dương đại nhân phất tay khiến mọi người nghỉ ngơi, theo sau hắn trực tiếp đi đến trước mặt Lục Ly, chắp tay hỏi:
- Vị tiểu hữu này xưng hô như thế nào?
- Tại hạ Lục Ly!
Trong Vô Tận Thần Khư thì Lục Ly không cần che giấu, nói ra tên thật.
Dương đại nhân nhẹ gật đầu nói:
- Lục tiểu hữu tuổi còn trẻ mà có sức chiến đấu phi phàm, ngày sau nhất định có thể trở thành cường giả tuyệt thế, danh chấn thiên hạ. Lần này nhờ tiểu hữu, nếu không thì nhiều người trong chúng ta đã chết.
- Đúng rồi, đúng rồi!
- Đa tạ Lục tiểu hữu, lần này đúng là nhờ vào Dương đại nhân và Lục tiểu hữu, nếu không thì chúng ta chết chắc.
- Đợi đến thành trì an toàn, chúng ta cùng tổ chức một bữa tiệc mời hai vị, cảm tạ hai vị trợ giúp!
- Nên như vậy, nhất định phải cảm tạ hai vị cho đàng hoàng!
Một đám người lần lượt phụ họa, gần trăm người giờ phút này còn lại không đủ bốn mươi người, phỏng chừng hơn mười người kia cũng không ra được, có thể nói thương vong thảm trọng. Dương đại nhân mang theo một đám người cũng chết khá nhiều.
Dương đại nhân phất tay:
- Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.
Sau đó Dương đại nhân ngồi tán dóc với Lục Ly, hỏi:
- Lục tiểu hữu là người nơi nào? Sao có một mình? Muốn đến chỗ nào sao?
Dương đại nhân này khá trượng nghĩa, Lục Ly cười nói:
- Ta là người của Thiên Dương hoàng triều, đi Đại Lâm hoàng triều ở nhờ thân thích, ở bên này xảy ra chút chuyện nên không lăn lộn được nữa.
- Ồ?
Mắt Dương đại nhân trở nên nóng cháy, đột nhiên truyền âm:
“Nếu vậy là Lục tiểu hữu hiện tại không môn không phái? Hiện tại đi đầu bôn một tông phái?”
Lục Ly nhẹ gật đầu, Dương đại nhân trở nên càng thêm nhiệt tình, kéo tay hắn, truyền âm:
“Lục tiểu hữu, lão phu là một trong những hộ quốc sư của Thiên Khiếu hoàng triều, Lục tiểu hữu biết Thiên Khiếu Tông chúng ta chứ? Xem như siêu cấp đại tông phái, ta chính thức đại biểu tông phái chúng ta mời Lục tiểu hữu gia nhập. Ta bảo chứng với Lục tiểu hữu, chỉ cần gia nhập tông phái lập tức sẽ trở thành đệ tử nội môn, hưởng thụ đãi ngộ giống như đệ tử trực hệ.”
“Thiên Khiếu hoàng triều?”
Lục Ly biết sơ sơ, chủ yếu là hoàng triều này cách Thiên Đế Tông không quá xa, ở gần Đại Lâm hoàng triều, đúng là xem như một hoàng triều lớn, có lịch sử mấy chục vạn năm.
Dương đại nhân rất chân thành, hơn nữa trực tiếp dành cho hứa hẹn. Nếu Lục Ly là người bình thường chắc chắn mừng rỡ như điên, trưởng lão của đại tông phái trực tiếp chiêu lãm, còn cho hứa hẹn làm đệ tử nội môn, tương đương với một bước lên trời.
Lục Ly lắc đầu cười gượng truyền âm:
“Đa tạ Dương đại nhân dày yêu, người thân của ta ở bên kia, ta không muốn gia nhập tông phái khái, xin Dương đại nhân thứ lỗi.”
Thấy Lục Ly không thèm nghĩ lại, trong mắt Dương đại nhân lộ ra một chút thất vọng, Lục Ly trẻ tuổi như vậy đã có sức chiến đấu mạnh đến thế, chủ yếu nhất là còn tu luyện linh hồn, đây chính là hạt giống tốt vạn dặm khó tìm.
Vô Tận Thần Khư rất lớn, có vô số võ giả, cái gọi là thiên tài cũng đầy khắp nơi, nhưng không có nhiều hạt giống tốt thật sự. Mỗi một đại tông phái đều phi thường khát vọng có nhân tài tốt, vì một hạt giống tốt có lẽ mấy trăm, mấy nghìn năm sau sẽ trở thành trụ cột vững vàng của tông phái, thậm chí có lẽ sẽ dẫn dắt tông phái lên một bậc mới.
Tại sao Nữ Thánh Tông bất chấp thanh danh cưỡng ép bắt cóc nữ nhân? Là vì dự trữ nhân tài đời sau, đệ tử ưu tú là căn cơ để tông phái phát triển lâu dài. Một tông phái không thể liên tục sinh ra cường giả thì dù mạnh tới đâu cũng sẽ xuống dốc, biến mất.
“Thôi được.”
Dương đại nhân nhìn Lục Ly, thấy bộ dạng không chút dao động của hắn, gật đầu, nói:
“Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng ngày nào đó nếu ngươi muốn gia nhập Thiên Khiếu Tông thì tùy thời có thể đến Thiên Khiếu Tông tìm ta, lời hứa của ta tùy thời có hiệu lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận