Bất Diệt Long Đế

Chương 4207: Bùn vàng rớt đũng quần, không phải cứt cũng thành cứt

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly không ngồi Thánh Sơn thoát đi, bởi vì Hàn Độc Sơn cách bên này không xa, lấy tốc độ của hắn chỉ cần mười mấy giây liền có thể xông đi qua. Mà chừng đó thời gian, võ giả phía sau chắc chắn đuổi không kịp, bởi thế không cần thiết lấy ra Thánh Sơn.
Lục Ly một mình chạy trốn ở phía trước, theo sát phía sau là mười tên Thánh Hoàng như mười con sói đói, đi đầu là Nhạc Sơn tam quái và Huyết Hồn Ngọc, trong mắt bọn hắn cuộn trào sát ý, hận không thể phanh thây xé xác Lục Ly.
Mặc dù Lục Ly chỉ là cấp Đế, tốc độ lại không kém cấp Đế đỉnh phong là bao, trên mặt hắn toàn là vẻ sợ hãi cùng âm tàn, thoạt nhìn như một con dã thú sa vào tuyệt cảnh.
Sắc mặt Lục Ly càng khó coi, bọn Thánh Hoàng theo ở phía sau lại càng mừng thầm, cũng càng quyết tâm phải xé xác Lục Ly cho bằng được. Vì truy sát Lục Ly, bọn hắn đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian công sức, nhất là Huyết tộc, Lục Ly giết chết nhiều tộc nhân bọn hắn như vậy, không xé Lục Ly thành mảnh nhỏ, há có thể phát tiết lửa giận trong lòng?
Đến Hàn Độc Sơn, Lục Ly hoảng hốt xông bừa vào. Nhạc Sơn tam quái theo ở phía sau không chút ngập ngừng, trực tiếp vọt vào theo. Huyết Hồn Ngọc lại liếc nhìn một lượt, khẽ chau mày, hắn ẩn ẩn có cảm giác không ổn, đây tựa hồ là một cái bẫy...
Tên Thánh Hoàng Huyết tộc theo sau cũng thoáng chút chần chờ, theo như tin tức nghe ngóng được trước đó, Hàn Độc Sơn này là một nơi hiểm địa. Lục Ly lại trốn đến bên này, chẳng lẽ ở đây có mai phục?
Vấn đề là Nhạc Sơn tam quái đã tiến vào, bọn Huyết Hồn Ngọc còn có thể làm gì? Đành phải cắm đầu vào theo. Bọn Nhạc Sơn tam quái không phải không nhìn ra vấn đề, nhưng bọn hắn thực lực cường hoành, trong lòng không mấy sợ hãi, dù Hàn Độc Sơn thật có thứ gì, bọn hắn tin tưởng lấy chiến lực bản thân hoàn toàn có thể san bằng mà không chút áp lực.
- Quả nhiên!
Đợi khi thăm dò được trước mặt có vô số Thần Văn, bên trong còn có một thần cốc được bảo hộ nghiêm mật, trong lòng Huyết Hồn Ngọc lập tức khẽ động, vội quát nói:
- Mọi người đừng loạn động, chỗ này có thể là nơi một đại tộc ẩn thế ẩn cư.
Ông!
Huyết Hồn Ngọc vừa cất tiếng, Thần Văn hộ tráo sơn cốc đột nhiên tan biến, bên trong sơn cốc lộ ra vô số thành bảo, bọn Huyết Hồn Ngọc tận mắt nhìn thấy, trong sơn cốc chí ít phải có mười mấy vạn cư dân.
Xoẹt!
Ung Hoàng Kích trong tay Lục Ly sáng lên, trực tiếp thả ra một kích quét ngang mà đi, lập tức vô số thành bảo phía ngoài bị đánh nát, hơn ngàn Hàn Tộc bỏ mạng đương trường.
Hưu!
Vung chiến kích quét qua một đợt, Lục Ly trực tiếp tung người lên giữa trời, tiến vào một tòa truyền tống trận sớm được bố trí sẵn. Bạch quang chớp hiện, Lục Ly cứ thế tan biến, truyền tống trận cũng nổ tung.
- Ách...
Huyết Hồn Ngọc và đám Thánh Hoàng tròn mắt, Nhạc Sơn tam quái cũng ngây người, nhất là khi bọn hắn phát hiện trong sơn cốc có mấy chục đạo khí tức cường đại quét tới, sắc mặt ai nấy lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Lục Ly thiết kế quá tốt, một vòng tiếp một vòng, Huyết Linh Nhi cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, vừa tiến vào, Thần Văn hộ tráo liền bị phá mở. Hàn Tộc một mực ẩn cư bên trong, không nghĩ tới bên ngoài có cường địch xâm nhập, bởi thế phải đến lúc Lục Ly phát động công kích rất nhiều cường giả đang bế quan mới hồi thần tỉnh lại.
Hưu hưu hưu.
Bọn Huyết Hồn Ngọc phát hiện có tận ba mươi mấy tên Thánh Hoàng gầm thét xung thiên mà lên, cả đám không khỏi dở khóc dở cười. Lục Ly đã đi, giờ bọn hắn đúng thật là đất vàng rơi xuống đũng quần, không phải cứt cũng thành cứt.
...
Năm đó Hàn Tộc cũng là siêu cấp đại tộc, là tồn tại sánh ngang với Côn tộc bây giờ. Bọn hắn đã ẩn thế mấy vạn năm, trận đại chiến năm xưa khiến bọn hắn nguyên khí đại thương, một cường giả đại viên mãn trong tộc trọng thương gần chết, toàn bộ cường giả tiệm cận đại viên mãn trong tộc đều chiến tử, mấy trăm Thánh Hoàng chiến tử quá nửa, cuối cùng nhận thua tiềm ẩn.
Cừu gia khi ấy tuy thắng, song cũng tổn thất thảm trọng, bởi thế mới không truy sát. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là cường giả đại viên mãn Hàn Tộc dù sắp chết, nhưng còn chưa hoàn toàn tử vong, nếu cường hành tấn công, tổn thất sẽ rất rất thảm trọng.
Hàn Tộc cũng nhờ đó mà được bảo tồn, bọn hắn tiềm phục ở Hàn Độc Sơn nghỉ ngơi dưỡng sức, tích súc lực lượng. Đợi sau này triệt để khôi phục lại ra khỏi núi.
Đại tộc và lão ma ở Vạn Không Giới đều biết Hàn Tộc tồn tại, song không đại tộc hay lão ma nào dám đi trêu chọc bọn hắn. Hàn Tộc không đi ra, cũng không có ý tranh đoạt, bởi thế không cần thiết phải đi chọc bọn hắn làm gì.
Bao nhiêu năm qua, Hàn Tộc an nhàn đã quen, chưa từng nghĩ tới sẽ có võ giả dám đến Hàn Độc Sơn tấn công. Bởi thế gặp chuyện hôm nay mới có chút trở tay không kịp, phải đợi khi Lục Ly phá giải Thần Văn, công kích một lượt mới hồi thần lại.
Cường giả Hàn Tộc dò xét thấy bên ngoài có mười tên Thánh Hoàng, điều đầu tiên bọn hắn nghĩ đến là cừu gia tìm tới cửa. Cộng thêm đã có hơn ngàn tộc nhân bị giết, bởi thế bọn hắn đã không quản được quá nhiều, trước cứ chiến đấu cái đã rồi tính.
Huyết Hồn Ngọc rất muốn giải thích đôi ba câu, Nhạc Sơn tam quái cũng cảm thấy vướng tay, tính nghĩ cách rút đi. Vấn đề là cường giả Hàn Tộc đã giết ra tới đây rồi, bọn hắn không cách nào triệt thoái, có nói gì cũng là vô nghĩa.
Chẳng lẽ lại nói bọn hắn bị người gài, tộc nhân Hàn Tộc không phải bọn hắn giết? Hàn Tộc sẽ tin ư?
Ba mươi mấy tên Thánh Hoàng vây giết tới, chúng cường giả bị ép ứng chiến, Huyết Hồn Ngọc đứng ở trước nhất, hắn vừa khai chiến với một cường giả Hàn Tộc vừa gầm gào:
- Vừa đánh vừa lui, đừng dây dưa.
Hàn Tộc đi ra ba mươi mấy Thánh Hoàng, song không có cường giả nào tiệm cận đại viên mãn, chỉ là Thánh Hoàng hậu kỳ đã có chí ít tám tên. Nếu bọn hắn tiếp tục ở lại đây tử chiến, Nhạc Sơn tam quái sẽ gặp chuyện hay không thì hắn không biết, nhưng bọn hắn chắc chắn sẽ chết sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận