Bất Diệt Long Đế

Chương 196: Bạch Hạ Sương

Đương nhiên...
Sau khi làm rõ thân phận Thiên Đà Tử, không ít người đều âm thầm lắc đầu. Lần này Lục Ly đúng là làm oan đại đầu, mấy năm sau sợ rằng Huyết Sát đảo sẽ bị Thiên Đà Tử làm cho phá sản.
Đám người Lục Ly ngồi nghỉ một lát trong lương đình ở bên cạnh bến tàu, rất nhiều đảo chủ các thế lực lũ lượt dẫn theo con cái đi đến. Những tiểu thư kia vừa đến liền dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hứa Diệu Dương, như hận không thể nuốt sống hắn vậy.
Đợi chừng hai nén hương, lại tới đại biểu của bảy tám thế lực khác, Hứa Diệu Dương đích thân dẫn chúng nhân cưỡi xe ngựa về Lạc Thần thành.
Lạc Thần thành nằm cách không xa, sau gần nửa canh giờ liền vào thành, cuối cùng ngừng lại bên ngoài một tòa đại viện xa hoa. Lục Ly dẫn người xuống xe, ánh mắt tùy ý quét một vòng, thần sắc chớp qua một tia kinh sợ.
Một lão giả áo hoa đứng trước cửa đại viện, người này khí tức hùng hậu, Lục Ly căn bản không cảm ứng được cảnh giới, không cần nói cũng biết là cường giả Mệnh Luân cảnh.
Trên cổ người này có ấn ký lá liễu màu xanh, là một chiến sĩ huyết mạch ngũ phẩm, Lạc Thần đảo Hứa gia không hổ là bá chủ đông bắc Thiên Đảo Hồ, thực lực vô cùng cường hoành.
- Kia là Hứa Tứ Hà, Nhị trưởng lão Hứa gia.
Thất trưởng lão sáp lại bên tai Lục Ly, thấp giọng giải thích nói, Lục Ly khẽ gật đầu bước xuống xe ngựa. Ánh mắt Hứa Tứ Hà thoáng chốc liền khóa định Lục Ly, khóe miệng lộ ra ý cười, không đợi Hứa Diệu Dương giới thiệu đã nhanh chân đi đến trước mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lão hủ Hứa Tứ Hà, Nhị trưởng lão Hứa gia, vị này chắc là Lục Ly đảo chủ?
Hứa Tứ Hà rất nể mặt, Lục Ly tự nhiên cũng biết làm người, hắn khẽ khom lưng nói:
- Lục Ly tham kiến Hứa tiền bối.
- Tốt, tốt, thiếu niên anh hùng, thiếu niên anh hùng a.
Hứa Tứ Hà thân thiết kéo lấy tay Lục Ly, quay sang các đảo chủ còn lại nhìn một lượt, tùy ý nói:
- Chư vị đều là người quen cũ, cùng theo lão phu vào thành bảo đi, Lục tiểu ca, mời!
Cảnh Hứa Tứ Hà kéo tay Lục Ly đi vào đại viện khiến rất nhiều đảo chủ và công tử tiểu thư gai mắt. Từ lúc nào mà trưởng lão Hứa gia lại khách khí với thế lực phụ dung như vậy? Trước kia bọn hắn đến muốn gặp Hứa Tứ Hà đều khó, càng đừng nói chuyện kéo tay đi vào.
Thất trưởng lão và Liễu Di đều thẳng tắp sống lui, cảm giác rất có mặt mũi, Lục Ly lại không cảm thấy gì. Hắn biết Hứa Tứ Hà không phải nể mặt mình, mà là nể mặt Minh Vũ. Không có cái quỳ gối kia của Minh Vũ, lúc này hắn có quỳ xuống cầu kiến Hứa Tứ Hà cũng sẽ không gặp.
Thọ yến còn chưa bắt đầu, Hứa Tứ Hà dẫn mọi người vào một thiền điện, ngồi xuống trong đó uống trà tán gẫu.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Hứa Tứ Hà tán gẫu với Lục Ly, hỏi thăm tình hình Huyết Sát đảo, xem có cần trợ giúp gì không? Còn hỏi Lục Ly bao giờ cưới vợ, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn...
Bất giác, Lục Ly đã coi Hứa Tứ Hà là trưởng bối của mình, hắn câu được câu không đáp lời, thái độ rất cung kính khách khí. Chẳng qua tưởng muốn dò la hỏi chuyện Minh Vũ, không có cửa!
Sau khi tiến vào Hứa Diệu Dương liền cáo lỗi rời đi, tiếp tục tới bến tàu đón khách, khiến cho tiểu thư các thế lực rất là thất vọng. Đại trưởng lão và tộc trưởng Hứa gia một mực không lộ diện, chúng nhân cũng hiểu, dù sao nhân vật quan trọng đều luôn như thế.
Nửa canh giờ sau, một tên hạ nhân Hứa gia vội vàng đi đến bên tai Hứa Tứ Hà thầm thì mấy câu, Hứa Tứ Hà đột ngột đứng dậy, sắc mặt đầy vẻ kinh hỉ nói:
- Chư vị, Bạch Hạ Sương tiểu thư hạ mình tới Lạc Thần thành, chúng ta cùng ra nghênh đón đi.
- Hả?
Tất cả đảo chủ đều đứng dậy, lần này đến lượt đám công tử các thế lực đỏ mắt. Lục Ly cũng đứng dậy theo, hiếu kì nhìn sang Thất trưởng lão hỏi:
- Bạch Hạ Sương là tiểu thư Bạch gia?
- Bạch Hạ Sương, Bạch Thu Tuyết!
Thất trưởng lão thấp giọng giải thích nói:
- Đây là hai tiểu thư nổi danh nhất Bạch gia, cũng là hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ, bọn họ là một cặp sinh đôi, quan trọng hơn chính là cả hai người đều đã thức tỉnh huyết mạch thất phẩm. Là hai hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu quý nhất, các nàng thường niên đi theo bên người Thiên Ngục lão nhân, địa vị vượt trên rất nhiều trưởng lão Bạch gia.
- Huyết mạch thất phẩm!
Trong mắt Lục Ly bùng lên quang mang, huyết mạch thất phẩm phóng ra huyết mạch thần kỹ sẽ cường hãn cỡ nào? Liệu có được như đám hắc xà trong tay Minh Xà bà bà, vừa ra tay liền có thể nhẹ nhàng giết chết mấy ngàn người?
Chúng nhân đi ra bên ngoài, dưới sự thúc giục của Thất trưởng lão Lục Ly cũng đi theo. Tới cửa đại viện Hứa gia mới phát hiện rất nhiều trưởng lão Hứa gia đều bước ra nghênh đón, Đại trưởng lão Hứa gia Hứa Thiên Vấn cũng ở bên trong.
Hứa Thiên Vấn không hàn huyên với chúng nhân, chỉ khẽ gật đầu một cái liền vội vàng dẫn người đi ra ngoài, trực tiếp tới truyền tống trận trên quảng trường.
Lục Ly đi theo sau lưng chúng nhân, từ xa xa liền thấy một đám người đang vây quanh một nữ tử váy trắng. Hắn tới gần nhìn kỹ, ánh mắt lập tức sáng lên, một trong hai viên minh châu sáng chói nhất Thiên Đảo Hồ quả nhiên xinh đẹp, dung mạo khí độ đều không kém gì tiểu thư đại gia tộc trên cổ có ấn ký tiểu hoa màu đỏ mà hắn nhìn thấy qua ở Hàn Vân sơn.
Tuổi tác thiếu nữ nhìn qua còn nhỏ hơn Hứa Phương Phỉ một chút, phỏng chừng chỉ bằng tuổi hắn, dù còn chưa hoàn toàn nẩy nở, lại như một nụ hoa hồng muốn nở rộ, diễm lệ mê người.
Nét mặt như ngọc, da thịt như mỡ đông, mắt như sao trời, khiến Lục Ly có ấn tượng sâu nhất chính là cánh mũi thiếu nữ, tiểu xảo linh lung, chóp mũi hơi nhếch lên, cảm giác cực kỳ có linh khí.
- Quả nhiên là huyết mạch thất phẩm!
Lục Ly nhìn thấy trên cổ thiếu nữ có một ấn ký hình bán nguyệt màu đỏ, trong lòng ngấm ngầm tán thán, đây là ấn ký huyết mạch thất phẩm thứ hai mà hắn từng được chứng kiến, tiểu thư đại gia tộc hắn gặp ở Hàn Vân sơn cũng có ấn ký màu đỏ.
- Hồn Đàm cảnh trung kỳ? Thật cường đại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận