Bất Diệt Long Đế

Chương 515: Thần Châu đại địa

Bát trưởng lão mắt lạnh nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Trong thân thể ngươi có huyết nguyên vô cùng trân quý, một ao huyết nguyên cần phải hao phí vô số thiên tài địa bảo mới có thể ngưng tạo được. Nếu là bình thường một ao liền đủ cho bốn năm trăm người hấp thu một lần, bởi thế gần đây ngươi đừng chạy lung tung, cứ thành thành thật thật tu luyện, thời gian càng lâu huyết nguyên tán đi sẽ càng nhiều.
- Được, biết rồi, lải nhải lắm thế.
Lục Ly phất tay lướt đi nhanh như làn gió, bỏ lại Bát trưởng lão tức đến bốc khói đứng đó.
Trở lại Đằng Long Các, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần một mực ở bên ngoài chờ với, từ đằng xa Vũ Hóa Thần đã hô lên:
- Thiếu chủ, chiến quả thế nào?
- Hắc hắc, đi vào rồi nói!
Lục Ly dẫn hai người đi vào, Lục Phi Tuyết cũng đã ngủ trưa tỉnh dậy, đang uống trà ngay trong điện. Nhìn thấy Lục Ly mặt mày hớn hở đi tới, hé miệng cười nói:
- Lục Ly, sao vui vẻ thế
- Hắc hắc.
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, mấy trăm chiếc hộp ngọc xuất hiện, Lục Ly chia những hộp ngọc này làm ba phân, chỉ vào hai phần trong đó, nói với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:
- Đây là của các ngươi, cầm lấy đi.
- Đa tạ thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đại hỉ, mở ra mấy chiếc hộp ngọc kiểm tra một phen, trong lòng càng thêm cuồng hỉ. Linh tài Lục Ly cầm về đủ để giúp cho bọn hắn tu luyện hơn một năm, nhất là Minh Vũ, bản thân đã rất nghèo, linh tài tu luyện trước kia đều là Lục Nhân Hoàng đưa cho, nếu Lục Ly không giúp hắn tìm linh tài, hắn thật không biết phải đi đâu để tìm.
Hai người cầm theo linh tài lui xuống, ở Thần Khải Sơn rất an toàn, bên ngoài viện còn có hộ vệ, căn bản không cần hai người bận tâm an nguy của Lục Ly.
- Cô cô, phần này là của ngươi, toàn là linh tài xung kích Quân Hầu Cảnh.
Lục Ly chỉ vào số hộp ngọc còn lại nói:
- Nếu lần này xung kích không thành công, ta sẽ giúp ngươi đi lấy tiếp. Thành công rồi, ta lại giúp ngươi đi lấy tinh tài tu luyện Quân Hầu Cảnh.
- Hả?
Lục Phi Tuyết không ngờ Lục Ly lại đi lấy linh tài cho nàng, từ khi nàng gả cho Khâu Văn Trạch liền không còn tu luyện, một mực dừng ở Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, đã nhiều năm như vậy, nàng đều quên mất tu luyện thế nào.
Khâu gia không cho nàng linh tài, phụ thân xảy ra chuyện, ca ca không ở nhà, Khâu Văn Trạch đánh nàng gia tộc đều mặc kệ, làm sao nàng có thể hỏi Lục gia lấy linh tài?
- Ta vẫn nên từ bỏ thì hơn, Lục Ly ngươi cứ cầm lấy mà tu luyện. Ngươi còn trẻ, chính là lúc cần những linh tài này. Cô cô già rồi, tu luyện cũng là lãng phí.
Lục Phi Tuyết nghĩ nghĩ liền lắc đầu cự tuyệt, cảnh giới nàng bây giờ quá thấp, dù có đột phá Quân Hầu Cảnh thì cũng làm được gì. Lục gia cường giả như mây, Quân Hầu Cảnh nhiều như lông trâu, thêm một người như nàng không nhiều, thiếu một người như nàng cũng không ít. Nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục tu luyện nữa.
- Sai, cô cô sao lại già được?
Lục Ly mỉm cười nói:
- Cô cô ngươi là Mệnh Luân tầng chín, có thể sống hơn hai nghìn năm, ngươi bây giờ mới hơn ba mươi tuổi, so với thọ nguyên dài dằng dặc kia, chút tuổi đó của ngươi chỉ được tính là đứa trẻ.
Thấy thần sắc Lục Phi Tuyết không biến hóa gì, tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, nói:
- Cô cô, thật ra thiên tư ngươi rất tốt, so với chín thành người trên thế giới này đều tốt hơn. Trên đời không việc khó chỉ sợ người không làm. Nếu cô cô ngươi nghiêm túc tu luyện, Nhân Hoàng Cảnh, thậm chí Địa Tiên Cảnh đều có thể đạt tới.
- Cô cô, vì sao chúng ta bị người bắt nạt, vì sao gia tộc xem thường chúng ta? Chẳng phải là vì hiện tại mạch chúng ta không có cường giả ư? Còn nữa, ngươi không muốn giết Khâu Văn Trạch? Ngươi không muốn trả thù rửa hận những người đã từng bắt nạt ngươi? Chỉ cần ngươi đạt tới Địa Tiên Cảnh, thiên hạ lớn như thế, có nơi nào là ngươi không thể đi? Ngươi muốn làm gì ai có thể ngăn được? Trên cái thế giới này, không có đạo lý gì đáng nói, nếu nắm đấm của cô cô đủ cứng, ngươi chính là đạo lý. Sau này chất nhi bị người bắt nạt, cô cô cũng có thể giúp ta ra mặt, đúng không nào?
Ngữ khí Lục Ly rất bình thản, lại câu câu động đến tâm khảm Lục Phi Tuyết. Nhất là câu kia, thiên hạ lớn như thế có nơi nào là không thể đi, càng khiến nhịp thở Lục Phi Tuyết thoáng chút dồn dập. Trong lòng nàng một mực có tâm kiệt, đó chính là đi tìm người nàng từng yêu trước kia, hỏi xem hắn rốt cục vì sao lại bỏ nàng mà đi?
Một đốm lửa có thể thổi bùng một mảnh thảo nguyên.
Lục Phi Tuyết trầm ngâm thoáng chốc, sau đó khẽ gật đầu thu lại tất cả hộp ngọc, miệng nói:
- Được rồi, cô cô liền tu luyện một phen, người khác có thể trở thành Địa Tiên, cô cô cũng có thể. Chờ ta trở thành Địa Tiên, ta muốn giết cả nhà Khâu Văn Trạch.
- Đi thôi!
Lục Ly mỉm cười nói, hắn nói ra mấy lời vừa rồi hoàn toàn là vì khích Lục Phi Tuyết, cho nàng một mục tiêu, để nàng có thứ để trông mong, để cuộc sống sau này của nàng trở nên có được động lực, không đến nỗi tê dại như bây giờ.
Địa Tiên
Nếu Địa Tiên chỉ cần cố gắng liền có thể đột phá, thế giới này đã không ít Địa Tiên đến vậy. Đại gia tộc có được tài nguyên vô tận đều rất khó xuất hiện Địa Tiên, theo như Lục Ly suy đoán, Nhân Hoàng Cảnh hẳn là đã không thể dùng tài nguyên tích tụ đi ra, bằng không Lục gia sớm đã có một đống lớn Nhân Hoàng.
Lục Phi Tuyết có thể tu luyện tới trình độ nào, Lục Ly không quan tâm, chỉ cần nàng có thể tươi tắn trở lại, vậy là đủ rồi.
Thấy Lục Phi Tuyết đứng dậy, Lục Ly đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hắn nghi hoặc hỏi:
- Cô cô, chờ đã.
- Sao thế?
Lục Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, Lục Ly nói:
- Sao ta cảm thấy cường giả trong gia tộc hơi ít? Hơn nữa tuổi tác Đại trưởng lão Nhị trưởng lão Tam trưởng lão đều không lớn, chẳng lẽ gia tộc không còn cường giả nào khác ư?
Bất Diệt Cảnh đỉnh phong liền có thể sống hơn hai ngàn tuổi, con em Lục gia nhiều như vậy, đời này tiếp đời trước, thế hệ già chưa chết, thế hệ trẻ đã trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận