Bất Diệt Long Đế

Chương 610: Chiến Thái Thản

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ha ha ha!
Mông Họa bật cười ha hả, tròng mắt to giễu cợt nhìn Lục Ly, nói:
- Rất tốt, Nhân tộc, ngươi rất to gan. Ngươi muốn chơi đùa, bản tọa bồi ngươi chơi đùa. Chẳng qua bản tọa không thể đại diện cho Thái Thản Tộc, nếu ngươi có thể cản ta trong thời gian một nén hương mà vẫn không chết, ta liền giúp ngươi đi mời Tộc Vương tới đây.
- Được, một lời đã định!
Lục Ly tự tin gật đầu, sau đó nhìn sang Nghiệp Cơ nói:
- Tìm một nơi trống trải để ta giao đấu một phen với Mông trưởng lão, mọi người không cần nói nhiều, ý ta đã quyết.
Dạ Tra và Mông Trí liếc nhau, hai người khẽ yên ắng gật đầu. Nếu Lục Ly không địch lại, bọn hắn vẫn có thể cường hành ra tay giữ mạng cho Lục Ly.
Bạch Thu Tuyết cũng có ý tưởng tương tự, Nghiệp Cơ dẫn theo chúng nhân bay tới một sơn cốc rộng lớn gần đó. Đuổi đi toàn bộ Dạ Xoa Tộc trong sơn cốc, đồng thời Nghiệp Cơ ra lệnh không cho bất cứ người Dạ Xoa Tộc nào vào xem.
Đám người Lục Ly đứng trên đỉnh núi cạnh sơn cốc, Mông Họa thì đứng trong sơn cốc, năm tên Thái Thải Tộc còn lại thần sắc chế đạo đứng ở đầu bên kia sơn cốc, tựa như năm cây cột đá chống trời.
- Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh!
Lục Ly định đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say bấy lâu nay, trên đường từ đông bộ Trung Châu về lại Bắc Mạc, Tiểu Bạch ăn rất nhiều Hồn Tinh, sau vẫn ngủ thiếp đi, thẳng tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trận chiến này không được phép thất bại, Lục Ly vốn muốn gọi tỉnh Tiểu Bạch để giúp mình một tay. Chỉ là hắn cầm ra Tiểu Bạch từ trong tay áo, lại phát hiện nó vẫn im lìm ngủ say như chết.
- Quên đi...
Lục Ly giao lại Tiểu Bạch cho Bạch Thu Tuyết, lấy ra Mệnh Luân, tung người chậm rãi bay lên không trung.
Vừa rồi hắn đã hỏi dò Dạ Tra, biết được linh hồn Thái Thản Tộc không tính quá mình. Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc cùng thuộc dạng sinh vật đầu óc ngu si tứ chi phát tiển, linh hồn đương nhiên sẽ không quá mạnh.
- Bắt đầu tính giờ!
Lục Ly hít một hơi thật sâu, thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, nhìn sang đám người Dạ Tra một cái, sau đó chắp tay nói với Mông Họa:
- Mông trưởng lão, mời!
- Được!
Mông Họa hét lớn một tiếng, làn da màu ám kim trên người sáng lên lấp lánh, sau đó một cỗ khí huyết khủng bố tràn ra từ trên người hắn. Lúc này, Lục Ly cảm giác kẻ đứng trước mặt không phải một tên Thái Thản Tộc, mà là một con Thú Vương, một con Hoang thú viễn cổ.
- Oanh!
Hai chân Mông Họa đạp mạnh, mặt đất dưới chân nứt ra, xuất hiện hai hố sâu hoắm. Thân thể to lớn của Mông Họa lao vút mà lên, bàn tay màu ám kim to lớn như cánh tay của thần chộp tới Lục Ly.
- Tốc độ nhanh quá!
Tròng mắt Lục Ly co rụt lại, lập tức điều khiển Mệnh Luân lui ra sau, đồng thời thả ra phân thân thần kỹ. Nháy mắt, không trung xuất hiện mười mấy Lục Ly, mỗi Lục Ly đều cưỡi Mệnh Luân, rải khắp bốn phương tám hướng.
- Ồ!
Chúng nhân kinh ngạc thốt lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Ly thi triển thần kỹ này. Dạ Tra và mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc liếc nhau, trên mặt đầy vẻ động dung, bởi vì bọn hắn đều không thể phát hiện ra chân thân Lục Ly.
- Áo nghĩa!
Từ miệng Dạ Tra phun ra hai chữ, trong lòng vô cùng kích động, chỉ có áo nghĩa mới cường đại được như thế, dù có là bí thuật viễn cổ cũng không khả năng che mắt được Quân Hầu Cảnh.
Trước đây không lâu Lục Ly dường như mới nhập môn áo nghĩa tốc độ, giờ lại phóng thích ra một loại áo nghĩa khác...
Điều này khiến mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc vừa hâm mộ lại vừa cao hứng, phải biết bọn hắn đều chưa cảm ngộ áo nghĩa, Lục Ly lại có cơ hội cảm ngộ hai loại áo nghĩa, so ra đúng là khiến người tức chết.
Mắt Bạch Thu Tuyết khẽ sáng lên, từ vẻ kinh ngạc trên mặt đám người Dạ Tra, nàng có thể nhìn ra sự cường đại của loại thần kỹ này. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm tự hào, nam tử mình yêu thương quả nhiên xuất chúng hơn người.
Trong mắt Mông Họa cũng chất đầy kinh ngạc, thật sự là hắn nhìn không ra chân thân Lục Ly. Chỉ thấy được phân thân Lục Ly bay đầy trời, hết cách, đành phải dùng ra thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất.
Hây!
Hắn siết ngón tay thành quyền, bất thần nện tới một phân thân Lục Ly gần đó. Quyền này lực đạo mười phần, không gian đều bị chấn đãng, dẫn lên từng đạo gợn sóng khuếch tán mà đi.
Những gợn sóng kia tản ra, hai tên phân thân Lục Ly lần lượt bị nhẹ nhàng đánh tan.
Nội tâm trưởng lão Thái Thản Tộc đại chấn, không ngừng tung người nhảy lên, song quyền liên tục đánh tới, dẫn ra từng đạo sóng không gian chấn đãng, nhẹ nhàng chấn vỡ tất cả phân thân của Lục Ly.
- Phân thân!
Lục Ly lần nữa phân thân, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng. Hình thể Mông Họa to lớn, nhưng thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, thậm chí nhanh hơn cả Minh Vũ, hắn căn bản không dám tới gần Mông Họa.
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chống đỡ.
Nhưng mục đích của hắn không phải gắng gượng một nén hương trong tay Mông Họa, mà là đánh thương Mông Họa, như vậy mới có thể chấn nhiếp Tộc Vương Thái Thản Tộc.
Bằng không dù Tộc Vương Thái Thản Tộc tới đây, hắn chắc vẫn rất khó thuyết phục đối phương, chuyến đi Hoang giới lần này liền cũng mất đi ý nghĩa, Hoang giới vĩnh viễn không cách nào nắm xuống được.
Vấn đề là tốc độ Mông Họa nhanh như vậy, công kích hung tàn như vậy, làm sao hắn dám tới gần? Dù có liều mạng tới gần, phỏng chừng cũng sẽ bị Mông Họa một quyền nện chết.
- Tốc độ, tốc độ quá chậm!
Lục Ly không ngừng phân thân, điều khiển phân thân áp sát về phía Mông Họa, chân thân lại đứng cách xa xa, tránh cho khỏi bị công kích. Trong lòng bắt đầu suy tư, xem làm sao đề thăng tốc độ, chỉ có tốc độ biến nhanh, hắn mới có thể áp sát Mông Họa, dùng huyết trảo kích thương hắn.
- Tốc độ áo nghĩa!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ còn cách lợi dụng tốc độ áo nghĩa. Vấn đề là áo nghĩa này hắn mới chỉ tìm hiểu được một tia da lông, còn mới vừa nhập môn, căn bản không biết nên sử dụng thế nào.
Hây!
Mông Họa không ngừng nện ra quyền đầu, chấn tan từng tên phân thân, tùy theo thời gian đẩy dời, Mông Họa cũng gấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận