Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1001: Lấy Nhiều Khi Ít


Quân doanh binh sĩ phòng giữ hàng rào 73 đột nhiên bốc cháy trong khi lúc xây dựng quân doanh, Chu thị đã sử dụng những vật liệu chuyên cho việc phòng cháy.
Nhưng lần này không phải thiên tai mà là có người cố tình ra tay. Binh sĩ nhao nhao dập lửa, có người tận mắt trông thấy có năm người phóng hỏa, thân thể mỗi người cực kỳ kiện tráng, người bình thường căn bản không bắt được.
Năm người đó phóng hỏa xong liền lập tức rời đi, binh sĩ phòng giữ đã cử người đuổi theo.
Tại khu dân cư gần quan doanh, năm người kia tay chân lanh lẹ bò lên mái nhà.
Binh sĩ Chu thị phía sau nhìn tòa nhà năm tầng trước mặt. Tuy tòa nhà không cao nhưng bọn họ lại không biết leo kiểu gì.
Họ cũng được huấn luyện mấy việc leo trèo này và ứng phó với những địa hình tác chiến phức tạp nhưng tay không leo ống nước thì họ chưa từng leo qua. Binh sĩ cũng không biết năm người kia leo lên đó kiểu gì!
Quan quân phụ trách truy kích gào lớn:
"Không cần leo, chúng ta cứ đuổi theo thôi, phía trước có chỗ trống, đến lúc đó họ không thể nhảy qua lại giữa các tòa nhà nữa, bắt buộc phải leo xuống.”
Trong lúc nói chuyện, hơn trăm binh sĩ Chu thị chạy nhanh đuổi theo.
Khi năm người này đi tới con đường rộng chừng 12 mét sẽ không cách nào nhảy qua được.
Binh sĩ đuổi theo phía dưới có thể thấy được thân ảnh năm người kia lần lượt nhảy qua các tòa nhà, tốc độ thực tế của họ hơn xa so với quan quân dự kiến!
Hai bên sắp tới con đường rộng nhưng binh sĩ Chu thị vẫn không cách nào kéo gần khoảng cách.
Quan quân nói:
"Không cần gấp, đợi khi họ nhảy xuống chúng ta sẽ nổ súng!”
Nhưng khi năm người kia đi tới tòa nhà cuối cùng, họ lại lùi về sau lấy đà nhảy lên!
Con đường rộng 12 mét đó lại chẳng khác nào một con hẻm nhỏ với bọn họ!
Quan quân Chu thị nhìn tới ngây ngẩn cả người, đây có còn là người bình thường không? Chẳng lẽ năm người đó đều là siêu phàm giả? !
Rốt cục là tổ chức nào lại dám cử 5 siêu phàm giả đồng thời tới tấn công hàng rào 73.
Bấy giờ, một quan quân có quân hàm trung ta chạy tới từ đằng sau.
Binh lính thấy thế thì kinh hô:
“Là Chu Lâm, một siêu phàm giả trong quân đội, mau đuổi theo hắn!"
Chu Lâm đang nhảy qua con đường rộng 12 mét nghe được tiếng kinh hô thì cười lạnh, tiếp tục chạy mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Chu Lâm chạy vào một hẻm nhỏ nhưng hắn chợt phát hiện chẳng biết khi nào phía sau mình lại có một thiếu niên.
Mà năm tên phóng hỏa bị hắn đuổi theo nay đã dừng lại.
Thiếu niên cười với một trong năm người đứng đằng sau mình:
"Tần Sanh, chắn đường cho tốt, đừng để hắn chạy."
"Được Thanh Khê ca…"
Tần Sanh đáp lại.
Trương Thanh Khê nói với Lý Ứng Long:
"Thiên tư tiểu tử Tần Sanh này khá tốt. Sau khi trở thành Kỵ Sĩ, tố chất thân thể tăng trưởng nhanh hơn chúng ta nhiều, hơn nữa năng lực cũng sinh mãnh hơn so với chúng ta."
Lý Ứng Long cảm khái:
"Đúng vậy, lúc trước sao ta không nhìn ra cốt cách tiểu tử này lại đầy tiềm năng như vậy chứ."
Nội bộ Kỵ Sĩ cũng phân cao thấp về phần thực lực. Điều này dựa trên thiên phú của mỗi người, không ít người sau khi trở thành Kỵ Sĩ, tố chất thân thể chỉ dừng lại ở đẳng cấp như T5 của Hỏa Chủng, không ít người lại có thể tiếp tục tăng trưởng.
Bấy giờ, Tần Sanh trở thành Kỵ Sĩ chưa tới một năm đã có thực lực vượt qua Trương Thanh Khê cùng Lý Ứng Long.
Chu Lâm lạnh lùng đánh giá sáu người này, sau đó hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn:
"Sao các ngươi không chạy nữa?"
"Đánh không lại mới chạy. Đánh thắng được đương nhiên không chạy a…"
Trương Thanh Khê cười giải thích:
"Còn ngươi, lại dám một mình đuổi theo tới đây? Ngươi cảm thấy chúng ta dễ khi dễ?"
Nói thật, nếu đã quyết định sẽ tấn công hàng rào 73, Kỵ Sĩ tất nhiên không ngại sử dụng hàng vi lưu manh này.
Bộ đội bình thường không đuổi kịp siêu phàm giả, mà dù có đuổi kịp cũng đánh không lại.
Hiện giờ 12 người bọn họ cùng hợp tác hành động, phóng mắt khắp thiên hạ làm gì có hàng rào nào đủ khả năng cử 12 siêu phàm giả ra đánh với họ chứ.
Đổi thành những siêu phàm giả khác, chưa chắc họ có thể di chuyển trong hàng rào và làm nhiều việc như thế, không may đã sớm bị binh sĩ bao vây rồi.
Nhưng những người này chạy mãi cứ như không biết mệt, chạy trên lầu cứ như chạy trên đất bằng vậy.
Bấy giờ, trong hẻm nhỏ lại xuất hiện thêm hai Kỵ Sĩ nữa.
Chỉ bất quá, trên người Hứa Khác cùng Văn Mông đang được băng bó, Hứa Khác là cánh tay trái, Văn Mông thì đi khập khiễng. Xem ra trong quá trình hỗ trợ Hỏa Chủng họ đã bị thương.
Chu Lâm nhìn nhân số của đối phương ngày càng nhiều, tay chân nhất thời có phần luống cuống, hơn nữa mấu chốt là đối phương còn hàn huyên với nhau, căn bản không để hắn vào mắt.
Trương Thanh Khê nói:
"Cũng không biết phía bên Ngô Định Viễn thế nào rồi, có cần đi hỗ trợ hắn không?”
Chu Lâm vừa muốn nói gì, kết quả sau lưng hắn truyền đến tiếng gió. Chu Lâm theo bản năng tránh né, thế nhưng Kỵ Sĩ xung quanh đã nhanh tay thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn, khiến Chu lâm không cách nào sử dụng năng lực siêu phàm.
Mỗi lần Chu Lâm muốn sử dụng năng lực sẽ có người đánh hắn, khiến hắn không cách nào ra tay được!
Đám Kỵ Sĩ đó rõ ràng gấp 7 lần hắn, đối phương lại không nói lời nào đánh lén, thật sự quá hèn hạ mà!
Quá hèn hạ a!
Mãi đến khi Chu Lâm nôn ra máu thì Ngô Định Viễn cùng Hoàng Hiểu Vũ mới chạy tới, hai người nói:
"Đã giết."
Đã giết trong miệng bọn họ chính là Chu Dật Phi, chỉ huy quân sự tối cao của Chu thị.
Hành động lần này là năm người phụ trách phóng hỏa hấp dẫn lực chú ý. Tần Sanh cùng hai thương binh phụ trách tiếp ứng ở bên ngoài, mà Ngô Định Viễn cùng Hoàng Hiểu Vũ thì phụ trách giết người.
Lý Ứng Long gật đầu:
"Dựa theo lời của Tiểu Túc, Chu Sĩ Tể hẳn đã được binh sĩ đưa tới phòng an toàn bảo vệ.”
"Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu? Có cần tụ hợp với hắn không. Còn nữa, chúng ta có nên nói chuyện lúc trước cho hắn biết?"
Trương Thanh Khê hỏi.
"Đợi qua chuyện của Chu thị cái đã… "
Lý Ứng Long đáp.
Trước đó, khi tổ chức Kỵ Sĩ thoát ly tập đoàn Thanh Hòa từng thông báo với các thế lực bên ngoài, ai dám đụng tới Lạc thành sẽ phải không chết không thôi với bọn họ.
Nếu chỉ phòng thủ thì họ không thể chống lại tập đoàn. Nhưng ngược lại nếu tấn công thì không tập đoàn nào có thể tránh được bọn họ.
Sở dĩ Chu thị ám sát Giang Tự cẩn thận như vậy đều vì sợ bị Kỵ Sĩ trả thù.
Hiện tại nếu đã biết kẻ thù là ai. Kỵ Sĩ sẽ dùng máu để bảo vệ lời tuyên thệ của mình, khiến không ai dám đánh chủ ý lên Lạc thành thêm lần nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận