Đệ Nhất Danh Sách

Chương 401: Cuộc Sống Hôn Nhân

Từ lúc Tiêm Đao Liên tấn công quan ải, chiến tranh đã chính thức bắt đầu. Không có tuyên chiến chính thức, khi phát súng đầu tiên được bắn ra cũng là tiếng còi báo hiệu.
Có thể nói, trong trận chiến này, việc đánh trấn Thập Xuyên chỉ là một hồi nhạc đệm rất nhỏ mà thôi. Trận chiến này còn có Đại đội 2 và 3 đánh chung với Tiêm Đao Liên. Đó không phải nơi Tiêm Đao Liên tác chiến một mình.
Đến đó, họ phải đối mặt với quân đội chính quy của Tông thị, đều là quân chính quy đã tiếp nhận huấn luyện quân sự theo hệ thống và có mục tiêu rõ ràng, chỉ là chưa trải qua trận đánh thật sự nào mà thôi.
Chiến tranh khác hẳn với việc vây bắt thổ phỉ lúc trước.
Dựa theo lời Trương Tiểu Mãn nói, kỹ năng quân sự của quân chính quy Tông thị không kém cứ điểm 178 là bao. Thứ chênh lệch duy nhất là kinh nghiệm, năng lực ứng biến trên chiến trường cùng những nội dung đào tạo đặc biệt trong quá trình huấn luyện mà thôi.
Khi thấy được người bị thương lòi ruột, cụt chân, tân binh Tông thị sẽ nôn mửa, buồn nôn, cảm thấy sợ hãi, thế nhưng lão binh cứ điểm 178 thì không.
Trước khi rời khỏi căn cứ, Chu Ứng Long kêu lính cần vụ phát cho mỗi người trong Tiêm Đao Liên một tờ giấy cùng một cây bút.
- Để làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trương Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ghi di thư.
- Di thư?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt.
- Bên ngoài nói là còn gì muốn nói với người nhà thì viết xuống, nếu không về được sẽ cho người gửi thư về cho người nhà của ngươi và thông báo họ chuẩn bị hậu sự. Nếu về được thì thư này muốn gửi hay không tùy ngươi…
Trương Tiểu Mãn giải thích:
- Có điều chúng ta không thích dài dòng nên gọi luôn là viết di thư.
- Nói xấu miệng thế…
Nhâm Tiểu Túc buồn cười.
- Có gì đâu mà xấu…
Trương Tiểu Mãn lắc đầu:
- Người trên chiến trường sinh tử khó lường, kỳ thật vừa mới bắt đầu chúng ta cũng không hiểu. Thế nhưng sau vài trận chiến, di thư cũng viết vài tờ nên chết lặng cả rồi.
- Ngươi là ghi cho ai?
Nhâm Tiểu Túc tò mò hỏi.
- Gửi cho cha mẹ ta…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Còn có vợ ta nữa.
- Ngươi kết hôn rồi?
- Nhìn lời ngươi nói kìa, ta đã sắp 30 tuổi rồi…
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở:
- Bộ không được lấy vợ hả?
Nhâm Tiểu Túc có chút xấu hổ. Trong đầu hắn không có khái niệm này, vì thế luôn tưởng mọi người đều là độc thân.
Suy nghĩ một chút mà nói, Trương Tiểu Mãn lăn lội tới vị trí Đại đội trưởng, tuổi cũng không còn nhỏ, kết hôn cũng là chuyện bình thường.
- Kết hôn sẽ có cảm giác gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Cũng coi như được, tạm được. Về nhà có cơm nóng chờ sẵn…
Trương Tiểu Mãn vừa viết thư vừa nói.
- Hạnh phúc lắm à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trương Tiểu Mãn vui vẻ hớn hở ngẩng đầu:
- Tiểu tử ngươi đang nghĩ về tình yêu à? Cảm thấy hứng thú với việc này? Ta nói ngươi nghe, ta chỉ mới sống cuộc sống kết hôn có 1 năm thôi.
- Cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ..
Nhâm Tiểu Túc nói.
Tiêu Tiểu Thần cười ha hả nói:
- Ngươi không hiểu rồi, hắn kết hôn được 10 năm rồi.
Nhâm Tiểu Túc:
- ...
Đột nhiên Trương Tiểu Mãn hỏi:
- Ngươi không viết thư hả?
Nhâm Tiểu Túc im lặng nửa ngày:
- Ta không biết viết cho ai.
Tất cả binh sĩ trong Tiêm Đao Liên đều im lặng. Họ ý thức được, đây hẳn là nguyên nhân mà Nhâm Tiểu Túc liều mạng đánh Tông thị như thế.
Khi rời khỏi cứ địa, họ chỉ có thể đi bộ. Kế hoạch tác chiến yêu cầu họ tới trấn Thập Xuyên sau 3 ngày. Thế nhưng một khắc rời khỏi căn cứ này, toàn bộ đều phải cảnh giác, tránh bị mai phục bởi quân đội Tông thị bên ngoài thị trấn.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Thập Xuyên ở bình nguyên, tuy xung quanh có rừng cây nhưng chúng ta muốn đột phá Thập Xuyên không phải việc dễ.
Trương Tiểu Mãn ôm súng trường giải thích:
- Trước đánh bằng pháo cối, tầm bắn 3 cây số đủ để đánh ra một lỗ hổng trong phạm vi bố trí súng máy hạng nặng của địch nhân. Khi đó chúng ta mới có thể tiến vào trấn.
- Có kế hoạch dự phòng không?
Nhâm Tiểu Túc bán tín bán nghi.
- Thật sự không được thì để binh sĩ dùng pháo cỡ lớn bắn phá..
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Sẽ có cách thôi.
Vào ngày thứ hai lên đường, Tiêm Đao Liên nghe được tiếng súng và pháo truyền tới từ hai bên. Thậm chí Tiêm Đao Liên còn nghe được tiếng đát đát từ xa của súng máy hạng nặng nữa.
Trương Tiểu Mãn nhíu mày:
- Đội 2 và Đội 3 đã đụng phải mai phục, chúng ta phải cẩn thận một chút!
Mọi người dự đoán Tông thị sẽ bố trí mai phục bên ngoài Thập Xuyên, vì thế khi đụng chuyện cũng không bất ngờ. Hẳn Đội 2 và Đội 3 đã làm công tác chuẩn bị rồi.
Bỗng nhiên phía trước họ vang lên tiếng súng, thế nhưng tiếng súng cách đám người rất xa.
Đám Trương Tiểu Mãn trốn sau mấy cái cây bên đường một lúc cũng không thấy đạn bắn tới.
- Kỳ quái, vừa rồi là ai bắn?
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ nói:
- Tiếp tục tiến lên!
Chỉ là Tiêm Đao Liên đi được thêm vài trăm mét cũng không thấy địch nhân tấn công như họ tưởng, ngay cả tiếng súng cũng chẳng có.
- Không đúng nha…
Trương Tiểu Mãn cau mày:
- Chúng ta đi đường chính, chẳng lẽ Tông thị không bố trí trận địa mai phục? Phó Nhiêu, Lâm Bình An, hai người tiến về phía trước tìm kiếm!
Không phải Trương Tiểu Mãn gặp nguy hiểm là sai Phó Nhiêu và Lâm Bình An đi, trong đội luôn có binh sĩ tiên phong. Lúc nguy hiểm sẽ hi sinh bản thân xông lên trước, đây là sự phân công trong quân đội.
Phó Nhiêu và Lâm Bình đi dọc theo cây cao về phía trước. Kết quả đi chưa được bao lâu đã thấy hai người họ vòng về:
- Đại đội trưởng, không đúng nha. Người mai phục chúng ta đều bị giết hết, tất cả bị cắt cổ sạch rồi!
- Trên trận địa súng máy kia chỉ có một tổ đội tác chiến, tầm 30 người. Tất cả chỉ vừa chết thôi, máu vẫn đang chảy.
Lâm Bình An bổ sung.
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Là ngươi làm?
- Không phải…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Nãy giờ ta đều đi chung với mọi người mà?
- Cũng đúng…
Các binh sĩ Tiêm Đao Liên ngơ ngác:
- Ai giúp chúng ta phá hủy trận địa súng máy nhỉ? Hơn nữa còn là dùng đao cắt cổ, đây là năng lực chỉ có siêu phàm giả mới làm được.
Mọi người đều nghi ngờ, sao bỗng nhiên trên chiến trường lại có một siêu phàm giả thần bí tới làm người tốt thế này?
Binh sĩ Tiêm Đao Liên không phải người ngu. Việc này rõ ràng rất giống phong cách của Nhâm Tiểu Túc, có điều họ lại chẳng có chứng cớ gì…
Nói thật, Hiện tại mọi người còn không biết năng lực của Nhâm Tiểu Túc là gì nữa kia mà.
Trương Tiểu Mãn lần nữa thăm dò:
- Có thật không phải người không?
- Thật mà.
Nhâm Tiểu Túc vô tội nói.
Trương Tiểu Mãn đi tới trận địa súng mắt. Hắn sờ hổ khẩu của đối phương một chút:
- Không có vết chai, không phải binh sĩ được huấn luyện. Những người này hẳn là lưu dân hoặc binh sĩ tư quân.
- Đều là pháo hôi…
Tiêu Tiểu Thần nói:
- Xem ra Tông thị muốn dùng pháo hôi để tiêu hao sức chiến đấu của chúng ta trước.
- Trong dự liệu…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Quân địch trong Thập Xuyên không ít, đoán chừng cũng phải mấy ngàn người. Bất quá tin tốt là, hiện tại đại bộ phận kẻ địch chúng ta gặp phải rất yếu, kỹ năng súng ống không cao.
Vốn Thập Xuyên cũng không phải nơi quan trọng gì. Sở dĩ binh sĩ Tông thị muốn chiếm nơi này là để quấy rối căn cứ của họ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận