Đệ Nhất Danh Sách

Chương 950: Đại Thắng


Nhâm Tiểu Túc vừa rời khỏi địa đạo liền lôi Quý Tử Ngang to nhỏ một bên, bấy giờ Vương Uẩn nghe được vài từ nhà xí.
Cho nên, lúc đó Vương Uẩn đã mơ hồ đoán được Nhâm Tiểu Túc sẽ làm gì.
Bất kỳ cái gì liên quan tới nhà xí thật sự đều không tốt đẹp gì.
Nhưng mà, dù mọi người đã có chuẩn bị tâm lý nhưng thật sự chứng kiến tràng cảnh đó vẫn cảm thấy có chút tàn nhẫn...
Mắt thấy hố phân nhanh chóng bị lún xuống, chỉ với năm phút đồng hồ, nhà xí liền lún xuống một nửa.
P5092 âm thầm không nói, hắn nghiên cứu quân sự hơn mười năm, đây là lần đầu thấy có người làm chuyện loại này trên chiến trường.
Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc thật sự có thể vì thắng lợi mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Lúc này, Tả Vân sơn lần nữa nghênh đón công kích của binh sĩ chủ lực quân đoàn viễn chinh, chỉ thấy mọi rợ lao đến giữa từ sơn dã, xem bộ dáng đoán chừng là muốn phối hợp với cao thủ mọi rợ dưới mặt đất trong ngoài giáp công.
Chỉ là bọn họ vẫn không biết, bọn những cao thủ kia đang gặp phải loại chuyện tàn nhẫn thế nào.
Vương Uẩn thử nghĩ nếu đổi lại là hắn thì da đầu không khỏi tê dại…
Nhâm Tiểu Túc hỏi Tuân Dạ Vũ:
"Những mọi rợ dưới lòng đất kia thế nào rồi?"
"Đang ở gần đó chuẩn bị nhanh chóng tiến lên, ta đoán khoảng một phút đồng hồ nữa là bọn họ có thể đụng phải…chỗ đó."
Tuân Dạ Vũ áng chừng mà nói, hắn thật sự không muốn nói rõ loại chuyện này, vì thật sự rất buồn nôn...
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Quý Tử Ngang, sau đó chỉ vào một vị trí:
"Ở chỗ đó, cắt đứt đường lui của bọn hắn, lưu lại một lỗ thông gió phía sau họ là được rồi."
"Được…"
Quý Tử Ngang gật gật đầu nói.
Giờ khắc mọi người đều hiểu rõ, từ vừa mới bắt đầu Nhâm Tiểu Túc đã không tính buông tha cho đám mọi rợ đó.
Trong địa đạo, Anatoli ở vào phía trước đội ngũ bỗng nhiên nói:
"Ta ngửi thấy hương vị kỳ quái!"
Anatoli chính đội ngũ phụ trách dùng khứu giác truy tung Nhâm Tiểu Túc. Hắn vừa nói xong, mọi rợ đằng sau liền tức giận nói:
"Chúng ta dù không có khứu giác của ngươi cũng ngửi được a.”
Trong lúc nói chuyện, đám mọi rợ cũng xông cho trào nước mắt. Không phải bọn họ thương tâm khóc mà là mùi vị kia quá cay mắt, hơn nữa lại quá nồng!
"Lùi lại! Lùi lại!"
Anatoli bỗng quát.
Khác với trong tưởng tượng của bọn họ, địch nhân không hề vùi thuốc nổ mà là dùng thủ đoạn càng hèn hạ hơn!
Thế nhưng, khi bọn họ quay lại thì ngạc nhiên phát hiện con đường sau lưng đã bị phong bế, chỉ chừa lại một lỗ thoát khí chừng bắp chân!
Đây là lỗ thoát khi Nhâm Tiểu Túc bảo Quý Tử Ngang lưu lại, đơn giản là để rót những thứ khó miêu tả vào mà thôi.
Đợi đến mọi rợ phát hiện đường phía sau lưng đã hoàn toàn bị phong bế, một dòng nước vàng đang dần chảy vào.
Một mọi rợ lập tức chỉ huy:
"Xông lên từ phía trên, bây giờ chúng ta bây giờ cách mặt đất rất gần, hẳn có thể đả thông mặt đất... ọc ọc..."
Những mọi rợ khác thấy nước vàng tràn vào miệng vị chiến hữu này thì thiếu chút nôn ra.
Bất quá, họ cũng không khá hơn là bao, một mọi rợ nhìn thứ nước màu vàng đã ngập tới bắp đùi mình thì càng dùng sức đập vào lớp đất trên đầu.
Sau một quyền, tầng đất vẫn lại có phần lung lay:
"Nhanh đánh chỗ này… ọc ọc… "
Giờ khắc này, đám người Nhâm Tiểu Túc đứng trên trận địa phòng ngự lẳng lặng quan sát binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh nhanh chóng tới gần.
P5092 cầm kính viễn vọng quân dụng nhìn, hắn đột nhiên phấn khởi nói:
"Lần này mọi rợ chủ lực tới vô cùng vội vàng, trận hình cũng không chỉnh tề, là cơ hội ngàn năm một thuở cho chúng ta."
Dưới tình huống bình thường, cho dù mọi rợ tới tấn công trận địa phòng ngự cũng rất có kết cấu, nhưng bây giờ, đối phương chạy đua với thời gian muốn nội ứng ngoại hợp cùng cao thủ mọi rợ trong địa đạo mà thật sự có chút vội vàng, muốn dùng tốc độ cao nhất tiến công trận địa phòng ngự nên đã để lại rất nhiều sơ hở.
P5092 lập tức truyền đạt mệnh lệnh tác chiến:
"Lần này không nên gấp, để bọn họ đến gần một chút, hôm nay ta trực tiếp ăn sạch chi đội này!”
Nói xong, P5092 nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Thiếu soái, đây là cơ hội ngươi tạo ra cho trận địa phòng ngự!"
"Khục khục, không có gì không có gì…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trong lúc nói chuyện, binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh đã tới trước trận địa. Chỉ là chi binh sĩ này có phần nghi hoặc, không phải bảo nội ứng ngoại hợp mà. Sao trận địa phòng ngự của người Trung Nguyên không có tí động tĩnh nào hết vậy. Chẳng lẽ là cao thủ nhà mình đã thất bại?
Không biết a, nãy giờ họ không nghe thấy tiếng nổ mạnh cùng tiếng súng, thực lực những cao thủ đó tên mọi rợ này rất rõ ràng, không có đạo lý gì bị người Trung Nguyên lặng yên không một tiếng động giết chết a.
Đúng, có thể những cao thủ này là đang đợi bọn họ tiến công, chung quy tự mình nói đột phá có chút nguy hiểm. Vẫn nên hấp dẫn sự chú ý của người Trung Nguyên trên trận địa để yểm hộ hành động của họ thì tốt hơn!
Đúng, nhất định là như vậy!
"Tiến công, toàn lực tiến công!"
Nha tướng cao giọng quát:
"Thổi kèn lệnh tiến công cho ta!"
Mọi rợ được chỉ huy bằng lệnh kỳ cũng tiếng kèn lệnh, khi tiếng kèn thổi lên, mọi rợ bắt đầu chạy như điên tới trận địa phòng ngự chạy như điên, bất kể sinh tử.
Nhưng không đợi họ kịp vọt tới trận địa phòng ngự thì một mảnh đất trước mắt họ bỗng nhiên rạn nứt ra, ngay sau đó tất cả vùng đất đó đều sụp đổ.
Khi đám mọi rợ đó ngửi được mùi xông lên thì không ngừng nôn mửa!
Sau đó, khi đám Anatoli leo ra từ dưới đất cùng số chất lỏng màu vàng kia, đám mọi rợ tiến công càng nôn mửa lợi hại hơn!
Anatoli lau mặt rồi cao giọng hô:
"Sửng sốt làm cái gì, ta là Anatoli của đội tiên phong, khẩn trương kéo chúng ta lên coi! "
Đám mọi rợ còn lại nhìn Anatoli, do dự không biết có nên đi tới không.
Đầu tiên là tràng diện này có phần quỷ dị, mọi người cũng không thấy rõ bộ mặt của Anatoli, tiếp theo là xác thực là họ có phần ác tâm a, không cách nào xuống tay với đống uế vật đó…
"Thất thần làm cái gì, nhanh lên…"
Anatoli quát.
Thế nhưng trả lời hắn lần này là tiếng súng trận địa phòng ngự.
Tiếng súng rền vang, Dương Tiểu Cận nhận được chỉ thị của Nhâm Tiểu Túc, trực tiếp nổ súng đánh lén đám mọi rợ vừa chui ra kia.
Dựa theo lời Nhâm Tiểu Túc, nàng không cần quản những người khác, chỉ cần đánh lén đám mọi rợ cao thủ này là được rồi.
Theo chiến đấu dần mở màn, hơn mười trận địa súng máy tại trận địa phòng ngự chớp mắt bật hết hỏa lực. Lúc trước mỗi ngày họ chỉ tiêu diệt được hơn hai ngàn binh lực mà thôi. Mà lần này tuyệt đối là cơ hội thống kích quân đoàn viễn chinh tốt nhất của chiến lữ số 6.
Tiếng súng trỗi lên, mắt của binh sĩ của chiến lữ số 6 lấp lóe hào quang. Họ đã nhẫn nhịn ba ngày, mọi người đều biết lấy binh lực của bọn họ dù lấy một đổi mười, sợ rằng kết cục chờ đợi họ cũng là toàn quân bị diệt ở chỗ này. Hiện tại bọn họ cần một hồi đại thắng để ủng hộ sĩ khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận