Đệ Nhất Danh Sách

Chương 845: Thợ Săn Chân Chính

- Nhìn bộ dáng hẳn là bị tấn công bất ngờ…
Phụ tá nhìn hình ảnh bảy thi thể thông qua màn hình và phân tích.
- Không phải tấn công bất ngờ…
P5092 lắc đầu nói:
- Ngươi nhìn địa hình nơi này đi, trước sau chỉ có một con đường.
Địa hình khá hẹp, một nửa không gian bị bịt kín.
- Là sao ạ?
Phụ tá không ngốc, hắn lập tức nhận ra:
- Chỉ có chỗ này là có 7 thi thể mọi rợ, khả năng cao chúng phụ trách truy sát hai tay súng bắn tỉa.
Kết quả lại bị họ dẫn dụ tới đây.
Chỗ này địa hình đặc biệt, mọi rợ đánh không lại cũng chẳng thể chạy.
- Không sai…
P5092 gật đầu:
- Nếu bảy tên này chạy trốn, muốn bắt lại phải tốn không ít công sức.
Thế nhưng nơi này chỉ có một đường ra vào, dù mọi rợ có chạy cũng chỉ chạy được về một phía.
- Hai tay súng bắn tỉa này cũng hung ác quá rồi…
Phụ tá nghi ngờ nói:
- Thế nhưng một lần muốn giết bảy man rợ, chắc chắn đối phương phải là siêu phàm giả.
- Không chỉ có thế…
P5092 lắc đầu:
- Hai người nọ không bị thương, hơn nữa còn trên cơ đám mọi rợ.
Ta tin dù có nhiều hơn 7 tên thì kết quả cũng như vậy.
Họ chỉ giết 7 tên mọi rợ vì chỉ có 7 tên này đuổi theo họ chứ không phải họ chỉ giết được 7 tên.
Vì thế rất khó để đám P5092 phỏng đoán được thực lực của tay súng bắn tỉa.
Họ chỉ biết đối phương rất lợi hại mà thôi, dù T5 có tới chỉ sợ cũng không hơn là bao.
Mà trên thế giới này không có nhiều loại người như thế.
Phụ tá nghi ngờ:
- Ngài nói xem, có khi nào họ chính là người điều khiển mặt nạ sắt không?
- Cũng có thể, nếu là hắn thì có thể giải thích được mọi chuyện rồi…
P5092 gật đầu:
- Tiếp tục tìm tin tức, đánh dấu lại những nơi phát hiện thi thể mọi rợ trên bản đồ cùng số lượng chúng tử vong.
Tham mưu tác chiến nhanh chóng làm việc theo phân phó của trưởng quan, kết quả khi đánh dấu xong, mọi người phát hiện trên bản đồ chằng chịt dấu đỏ.
P5092 cảm khái:
- Phạm vi hoạt động của họ quá lớn.
Chỉ nửa ngày đã giết hơn 50 mọi rợ? Đợi thêm hai ngày chắc họ giết sạch mọi rợ của cả Đại Thạch Sơn này luôn.
Bất quá điều khiến P5092 không hiểu là hai tay súng bắn tỉa này làm cách nào để tìm ra nơi ẩn núp của mọi rợ.
Dường như họ rất hiểu đám người từ phương bắc này.
Bấy giờ, tiếng súng vang lên từ máy truyền tin, phụ tác lãnh tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Báo cáo trưởng quan, vừa rồi cách chúng ta tầm 400m có âm thanh súng bắn tỉa.
Ta cảm thấy tay súng bắn tỉa cách chúng ta rất gần!
Trong lúc nói chuyện, lại một tiếng súng nữa vang lên.
Ngay sau đó là tiếng súng liên tiếp truyền tới, dường như đang phát sinh giao tranh cực kỳ kịch liệt.
P5092 quyết định thật nhanh:
- Tìm mục tiêu xạ kích của họ và tới gần, đừng tiếp cận hai tay súng bắn tỉa.
Nói xong, mười tiểu đội phụ trách bắt đầu di chuyển và thăm dò.
Dường như bộ dáng 400m rất gần nhưng với địa hình phải trèo đèo lội suối thì phải mất chừng 10 phút mới chạy tới.
Lúc họ tới chiến trường, âm thanh súng ngắm đã dừng lại, tay súng bắn tỉa chẳng biết đã đi đâu rồi.
Ngay sau đó, binh sĩ Hỏa Chủng bắt đầu tìm kiếm vị trí bắn của hay tay súng.
Dựa vào tiếng vang của âm thanh, họ tìm kiếm trong vòng 1,5 ki lô mét xung quanh đó.
Nếu là tay súng bắn tỉa bình thường, kỳ thật họ chỉ cần tìm trong bán kính 800m mà thôi.
Đại đa số tay súng bắn tỉa bắn được với cự ly 800 đã là rất lợi hại rồi.
Thế nhưng hai tay súng bắn tỉa họ đang tìm lại quá mạnh, là người nổi bật nhất trong số những tay súng bắn tỉa.
Rất nhanh, họ phát hiện một chiến trường ở chỗ bờ sông.
Lúc này dọc theo bờ sông là thi thể 20 tên mọi rợ.
Một đường kéo thẳng tới cánh rừng.
Huyết dịch của đám mọi rợ không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một vùng bùn đất.
Trên mặt đất là các túi nước được tạo thành từ da thú rải rác khắp nơi.
Túi nước có nút lọ, bên trong trống không.
Binh sĩ Hỏa Chủng dần nhích tới gần, hiệu lệnh được phát ra từ máy truyền tin:
- Kiểm tra từng dấu chân trong rừng, xác nhận trong đám người này có tên nào bỏ trốn không.
Rất nhanh, binh sĩ Hỏa Chủng đã báo cáo:
- Xác nhận toàn bộ mọi rợ đều bị giết bên bờ sông.
Trong rừng chỉ có dấu chân tới chứ không có dấu chân rời đi.
Vì quanh bờ sông là bùn đất ẩm ướt mà người mọi rợ lại có hình thể khổng lồ nên chắc chắn sẽ để lại dấu chân.
P5092 ngồi trong xe chỉ huy nhíu chặt mày:
- Cho nên hai tay súng bắn tỉa đã biết trước đám mọi rợ đã tới đây nên sớm mai phục sẵn.
P5 nhìn bản lồ, không thấy nơi này có gì đặc biệt.
- Kỳ quái, vì sao họ biết mọi rợ sẽ tới đây lấy nước.
Trên núi có ba nhánh sông cùng hơn 10 dòng suối nhỏ, sao lại chọn nơi này?
Phụ tá nghi ngờ.
- Đây hẳn là bản lĩnh đặc thù của họ…
P5 thở dài.
Buổi sáng đám mọi rợ đoán chắc sẽ có binh sĩ tới bờ sông lấy nước nên tiến hành may phục, không may lại đụng độ tay súng bắn tỉa.
Tới trước, đám mọi rợ cũng vì chuyện lấy nước bị tay súng bắn tỉa mai phục lại.
Loại cảm giác này chẳng khác nào biết trước có người mai phục nhưng không thể không tiến vào.
Vốn binh sĩ Hỏa Chủng còn cảm thấy bản thân chẳng khác nào con mồi trong quá trình tìm kiếm mọi rợ.
Mà bây giờ, khi thợ săn chân chính đã tới, mọi rợ lập tức trở thành con mồi.
P5092 chỉ huy thông qua máy truyền tin:
- Để khẩu phần lương thực đem theo ở chỗ đó, im lặng rút lui, đừng lại gần.
Phụ tá hỏi:
- Ngài muốn tiếp tế lương thực cho họ?
- Chưa chắc họ sẽ lấy, nhưng ta tin họ có thể nhận ra thiện ý của ta….
P5092 nói.
Trong lúc nói chuyện, P5092 nhìn chằm chằm vào bản đồ rồi đánh dấu vị trí vừa rồi lên, cùng ghi lại con số tử vong của mọi rợ.
Lúc này hắn chợt phát hiện:
- Tay súng bắn tỉa giết người theo hình cánh quạt.
Sao ta cảm thấy trước giờ họ chỉ ở một chỗ lại có thể đuổi đánh mọi rợ ở bốn phương tám hướng thế này.
Trong kế hoạch của P5092, hắn tính sẽ bức cho mọi rợ tới hẻm núi Long Đàm sau đó toàn diệt.
Kết quả đối phương cũng làm giống như kế hoạch của hắn.
Là đối phương vô ý hay thông qua sự di chuyển của lính trinh sát mà đoán được ý đồ của hắn rồi phối hợp hoàn thành?
Nếu là cái sau, trực giác của tay súng bắn tỉa này quá nhạy bén rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận