Đệ Nhất Danh Sách

Chương 511: Bạn Mới Của La Lam


La Lam nhìn nam tử trung niên đứng trước biệt thự. Đối phương mặc âu phục chỉnh tề, kẹp cà vạt màu vàng kim nằm nghiêm chỉnh trước ngực. Trước đây, La Lam chỉ mới được “gặp” đối phương qua ảnh chụp mà thôi.
Chu Sĩ Tể bình tĩnh nhìn La Lam:
- Ra ngoài dạo bộ cũng không cần đánh ngất xỉu binh sĩ chứ?
- Ha ha, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
La Lam pha trò.
Bấy giờ La Lam mới nhận ra Nhâm Tiểu Túc đã định cho hắn trở về, bằng không với tính cách quyết đoán của thiếu niên, tuyệt đối không chỉ đánh ngất xỉu binh sĩ thôi mà đã cắt cổ giết luôn rồi.
Nhưng nếu như thế, La Lam và Chu thị sẽ không còn đường vãn hồi.
Dường như Chu Sĩ Tể cũng không tính truy cứu việc này nữa. Khu biệt thự tương đối quan trọng nên có camera.
Khi nãy đã có người tới xem, thế nhưng họ phát hiện ngay cả camera hoạt động cũng chẳng thu được hình ảnh của đối phương.
Mà La Lam không biết, Chu Sĩ Tể cũng ở trong một trụ sở đơn giản trong khu biệt thự này.
Vừa rồi, Chu Sĩ Tể không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, mãi tới khi có người tới báo cho hắn biết La Lam đã bỏ trốn, hắn mới biết có chuyện lớn phát sinh tại nơi này.
Nếu đối phương tới để ám sát Chu Sĩ Tể hắn thì sẽ ra sao?
Bất quá, Chu Sĩ Tể cảm thấy việc này chưa quan trọng lắm, hắn nhìn La Lam:
- Chu Hi Long có phải ngươi giết không?
- Đương nhiên không…
La Lam sảng khoái đáp:
- Ta có USB chứng minh người gây án là sát thủ của Cục trưởng phòng trật tự An Kinh tự, có luôn cả thi thể hung thủ!
Chu Sĩ Tể nhận lấy USB nhưng qua nửa ngày cũng không lên tiếng, rất lâu sau hắn mới đáp:
- Ông chủ La quả nhiên danh bất hư truyền. Ở hàng rào 73 cũng có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Hung thủ chúng ta không tìm được lại bị ngươi tìm ra.
Này đâu phải lời khích lệ gì, Chu Sĩ Tể người ta là đang hoài nghi Khánh thị sắp xếp gián điệp ở Chu thị!
- Cái này cũng không có gì khó…
La Lam xấu hổ cười nói:
- Toàn bộ đều nhờ một vị bằng hữu hỗ trợ. USB cũng là hắn giúp ta tìm được.
- Vậy ông chủ La tới Chu thị chúng ta là gì?
Chu Sĩ Tể hỏi.
- Kết giao bằng hữu!
La Lam cười tủm tỉm:
- Đương nhiên là để kết giao bằng hữu rồi!
- Vậy tại sao không tới tìm ta, ngược lại đi tìm Chu Hi Long. Chẳng lẽ Chu Sĩ Tể ta không xứng để kết bạn?
Chu Sĩ Tể hỏi.
La Lam có phần lúng túng, Chu Sĩ Tể nói chuyện kiểu gì thế, sao câu nào cũng toàn nói tới tuyệt lộ thế này?
- Không đúng!
Bỗng nhiên La Lam ngẩng đầu nhìn Chu Sĩ Tể:
- Ta còn tưởng Chu huynh không nguyện ý làm bằng hữu với Khánh thị ta chứ.
- Sao có thể…
Rốt cục Chu Sĩ Tể cũng nở nụ cười:
- Đương nhiên bằng hữu là càng nhiều càng tốt, kẻ địch càng ít càng tốt rồi.
Nói tới đây, rốt cục La Lam mới hiểu Chu Sĩ Tể đang chủ động muốn liên hợp với Khánh thị. Thế nhưng vì sao, không phải Chu Sĩ Tể là người đứng đầu của phái bảo thủ à?
Hai bên cũng chẳng nói nhảm nữa mà trực tiếp tiến vào khu biệt thự.
Mãi tới một tiếng sau, La Lam mới chân chính hiểu rõ. Tuy vị Chu Sĩ Tể đứng đầu ở phía bảo thủ không thích khởi động chiến tranh nhưng hắn cũng muốn tự bảo vệ mình, càng nguyện ý vì bảo vệ tập đoàn mà đối diện với chiến tranh. Chuyện này cũng hợp tình hợp lý mà thôi.
Mà điều đối phương lo lắng nhất, kỳ thật cũng giống như Khánh thị, chính là Vương thị
Hai bên có điểm chung, nói chuyện cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Chu Sĩ Tể bình tĩnh ngồi trên sô pha:
- Tuy ta không thích chủ trương của Chu Hi Long. Thế nhưng ông ta là nhân vật quan trọng trong Chu thị chúng ta, không thể cứ thế bỏ mạng vô ích. Rất nhiều người nói An Kinh tự là một tổ chức chính nghĩa, chỉ giết người đáng giết. Thế nhưng nó không có tư cách để trở thành thẩm phán.
- Đồng ý.
La Lam cười tủm tỉm nói.
Cũng giống như Chu Sĩ Tể, La Lam không thích An Kinh tự.
Nói không chừng, một lúc nào đó tên hắn sẽ nằm trong danh sách nhiệm vụ của đối phương. Một tổ chức cá nhân cường đại lại thần bí như thế là thứ mà người nắm quyền đương thời cực kỳ chán ghét.
Lập trường tổ chức bất đồng, xung đột cùng chia rẽ tất nhiên sẽ có.
Chu Sĩ Tể sai? Đương nhiên không sai, bằng cái gì mà người Chu thị hắn phải chịu sự phán xét của người khác. An Kinh tự có đủ tính công chính để có thể trở thành một thẩm phán không vụ lợi?
Mà An Kinh tự có sai không, họ cũng chẳng cảm thấy mình sao.

Ở thời đại ác nhân hoành hành không có ai không chế này, họ sẽ trở thành chế tài của ác nhân.
Cuối cùng, cũng vì thời đại này không có tổ chức nào định ra chuẩn mực pháp luật mà thôi, luật pháp vốn dĩ đã tan vỡ.
Chu Sĩ Tể cần USB La Lam đưa:
- Ghi âm này là ai lấy được? Vị bằng hữu kia của ngươi rất lợi hại à, sao không tới nói chuyện với chúng ta? Không ngờ Khánh thị còn có nhân vật lợi hại như thế.
- Ha ha, hắn không phải người Khánh thị của chúng ta…
La Lam cười ha hả:
- Hơn nữa, khả năng cao hiện tại hắn đã rời khỏi hàng rào 73. Về phần đi nơi nào ta cũng không rõ lắm. Còn lợi hại thì không thể nghi ngờ rồi, ít nhất La Lam ta bội phục hắn.
Chu Sĩ Tể có chút ngơ ngác.
Theo lời của La Lam mà nói, vị khách thần bí không mời kia không phải người của Khánh thị mà là cường giả độc hành?

Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết đang điều khiển xe việt dã di chuyển ở nơi hoang dã. Xe này là đám Ngô Đồng giấu đi trước khi vào hàng rào. Hiện tại đám người Ngô Đồng không còn, tất nhiên Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc sẽ trưng dụng nó.
Từ hàng rào 73 trở về chợ đêm sẽ mất ba ngày, lộ trình gồm 678 ki lô mét. Chủ yếu do đường đi không tốt, bằng không chỉ cần một ngày là tới rồi.
Chu Nghênh Tuyết nhìn thẳng qua Nhâm Tiểu Túc đang ngáy ngủ o o ở ghế sau.
Nàng nhếch miệng cười, vừa lái xe vừa nhỏ giọng nói thầm:
- Đường dài như vậy mà chỉ có mình ta lái, nói cái gì mà không lái xe là vì tốt cho ta. Nam nhân đều là lừa đảo.
- Ngươi nói thầm cái gì đấy?
Âm thanh của Nhâm Tiểu Túc vang lên từ ghế lái phụ.
- À…
Chu Nghênh Tuyết hết hồn.
Không phải vị lão gia này vừa ngáy ngủ à, chẳng lẽ hắn giả bộ!?
Chu Nghênh Tuyết nhanh chóng giải thích:
- Có nói gì đâu, ta chỉ đang phàn nàn đường đi không tốt thôi…
Nhâm Tiểu Túc nằm ngang ở ghế lái phụ bên cạnh, nằm ngửa với đầu gối lên cánh tay. Muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái. Hắn đột nhiên hỏi:
- Năng lực siêu phàm của ngươi chỉ có ba loại hạt giống đó thôi à? Sao lại yếu như vậy chứ…
Chu Nghênh Tuyết không vui:
- Lão gia, ngươi cũng đừng vả mặt ta vậy chứ. Nói ta yếu thẳng mặt như vậy thì hơi quá đáng đó.
- Được rồi, thời gian ngươi lái xe không ngắn, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Vừa vặn để ta nhìn lại năng lực của ngươi.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc không tính tổ đội quá lâu với Chu Nghênh Tuyết nên căn bản không để ý đối phương có năng lực gì.
Có điều bây giờ hắn đã quyết định sẽ tổ đội và đưa Chu Nghênh Tuyết vào An kinh tự, vậy tốt nhất phải tìm hiểu kỹ một chút. Hơn nữa, hắn còn có kế hoạch khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận