Đệ Nhất Danh Sách

Chương 625: Nguy Cơ Của Thanh Hòa


Nghe lão gia hỏi tới năng lực của mình, Chu Nghênh Tuyết tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy bản thân chỉ mạnh hơn trước kia một tí…
- Nói rõ ràng hơn xem…
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Nếu đo lường theo đơn vị thì sao? Thế này đi, trước vào rừng thử xem tố chất thân thể ngươi có thay đổi gì không.
Dưới tình huống bình thường, trừ trường hợp đặc biệt của Nhan Lục Nguyên ra thì tốt chất thân thể của siêu phàm giả sẽ tăng theo năng lực bản thân.
Tới nơi hoang dã, Nhâm Tiểu Túc để Chu Nghênh Tuyết chạy hết tốc lực rồi đấm một đấm vào đại thụ.
Kết quả khiến Nhâm Tiểu Túc vô cùng kinh ngạc.
Tốc độ và sức mạnh của Chu Nghênh Tuyết lúc này đã có thể so được với Ảnh tử rồi!
Phải biết, sức mạnh và tốc độ của Ảnh tử gấp hai lần Nhâm Tiểu Túc đó!
Trước kia, Nhâm Tiểu Túc từng quan sát kỹ lưỡng qua, sức mạnh và tốc độ của Chu Nghênh Tuyết lúc trước cố lắm của chỉ bằng một nửa hắn.
Dựa vào cột mốc này thì hiện tại tố chất thân thể của Chu Nghênh Tuyết đã gấp bốn lần lúc trước, hơn nữa còn gấp đôi Nhâm Tiểu Túc nữa…
Nhâm Tiểu Túc không khỏi chua xót, rốt cục nữ nhân này gặp cái vận cứt chó gì thế này.
So sánh với những siêu phàm giả khác, dù là Vương Tòng Dương và Chu Kỳ đã thức tỉnh từ sớm nhưng tố chất thân thể họ cũng không hơn Nhâm Tiểu Túc là bao, có khi còn không bằng Nhâm Tiểu Túc nữa kìa.
Kết quả Chu Nghênh Tuyết chỉ cần nắm tay đi dạo cùng Nhâm Tiểu Túc trong hàng rào lại đạt được thứ mà vô số siêu phàm giả khác mơ ước có được…
- Còn năng lực của ngươi thì sao, có tiến triển gì mới không?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Hẳn phương diện này sẽ có biến hóa lớn mới đúng.
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Ta chỉ thấy bản thân khống chế thực vật lợi hại hơn thôi.
Ngược lại có thêm một loại hạt giống mới, gieo xuống sẽ mọc lên thường xuân…
Nghe Chu Nghênh Tuyết nói có thể gieo được thường xuân, Nhâm Tiểu Túc có phần hít thở không thông.
Là giống thường xuân từng làm mưa làm gió ở hàng rào 61 đó ư?
- Ngươi không thể tùy tiện sử dụng năng lực này…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu để người khác biết ngươi có khả năng gieo trồng thường xuân, hơn nữa còn là loại từng tác quai tác quái ở hàng rào 61 thì tất cả sẽ nghĩ ngươi là người đã gieo thường xuân ở đó đấy…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện một trọng điểm khác, thường xuân biến dị được Chu Nghênh Tuyết thu nạp, trở thành một loại năng lực mới, điều này có phải nói lên, sau này gặp được thực vật biến dị, Chu Nghênh Tuyết cũng có thể khiến loài thực vật đó trở thành một năng lực của nàng? Từ đó, năng lực của Chu Nghênh Tuyết ngày càng nhiều, ngày càng phong phú.
Không ngờ năng lực này lại có nhiều loại và có sức phát triển cao như thế.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc gieo hạt giống của khoai tây xạ thủ xuống.
Hắn nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Lần này, ngươi thử hấp thụ năng lực của nó như hấp thụ thường xuân xem?
Chu Nghênh Tuyết làm theo lời Nhâm Tiểu Túc, kết quả khoai tây xạ thủ héo rũ trong nháy mắt!
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Làm sao đây?
Chỉ thấy trong tay Chu Nghênh Tuyết xuất hiện một đoàn ánh sáng màu xanh, bên trong là hạt giống.
Nàng vui vẻ nói:
- Lão gia, ta cũng có thể hấp thụ được năng lực của khoai tây nè!
- Xem ra lần sau nơi nào có thực vật biến dị sẽ dẫn ngươi tới đó hấp thu năng lượng…
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Lúc trước ta từng đọc được trên tạp chí hi vọng, hình như có một trang báo chuyên đưa tin về những loài thực vật biến dị.
Về sau hẳn phải chú ý nhiều hơn.
Hiện giờ thực vật biến dị không nhiều, dù có biến dị cũng không có tính công kích cao.
Bằng không mọi người cũng không phản ứng chậm như thế với chuyện của thường xuân ở hàng rào 61.
Chu Nghênh Tuyết mạnh hơn là chuyện tốt.
Lúc mấu chốt, hạt giống thường xuân kia sẽ trở thành một tuyệt chiêu giữ mạng quan trọng.
Quay lại thị trấn, Nhâm Tiểu Túc thấy được cửa nhà Tần Sanh mở rộng, trong phòng còn có hai người đang thu dọn đồ đạc.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Chủ nhân của căn nhà này đâu?
Tần Sanh nghe tiếng Nhâm Tiểu Túc thì đi ra từ trong nhà:
- Ta vừa nhận được tin, phải lập tức quay về Lạc thành. Đoạn thời gian ở chung với Tiểu Túc Ca thật sự rất vui sướng, thế nhưng ta phải đi rồi.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
- Không phải Kỵ Sĩ có quy tắc phải ở lại một năm trên thị trấn à.
Sao mới bây giờ mà đi rồi?
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc đã ý thức được quy củ của Kỵ Sĩ cực kỳ nghiêm khắc.
Bằng không khi hàng rào 61 gặp chuyện không may, Tần Sanh đã tiến vào hàng rào cứu người rồi.
Cho nên, hiện tại phải có chuyện quan trọng cỡ nào mới có thể khiến Tần Sang lập tức quay về Lạc thành chứ? Chẳng lẽ Thanh Hòa đã xảy ra chuyện? s
Đúng như lão Lý nói, nội bộ Thanh Hòa thật sự không an ổn.
Tần Sanh nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Phải về tất nhiên là có việc gấp, nhưng thật xin lỗi vì không cách nào báo cho ngươi biết.
- Uy hiếp tới từ đâu?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ;
- Mười hai Kỵ Sĩ các ngươi là siêu phàm giả, còn cái gì có thể uy hiếp được các ngươi chứ?
Tần Sanh cười khổ:
- Chỉ sợ sắp tới sẽ có một lượng lớn siêu phàm giả tới Lạc thành.
Vốn đã có người của ba tập đoàn lớn, An Kinh tự và Tên Côn Đồ ẩn núp.
Vì lưu lượng ra vào một ngày của Lạc thành rất lớn nên khó lòng quản lý được thân phận chân thật một lần.
Hơn nữa… được rồi, có vài việc không thể nói, việc xấu trong nhà sao truyền ra ngoài được.
Nhâm Tiểu Túc nghe tới hai chữ Tên Côn Đồ thì ngây ngẩn cả người!
Có thể tìm được Tên Côn Đồ chẳng phải sẽ biết được tin tức của Dương Tiểu Cận sao? Hắn bỗng nói với Tần Sanh:
- Đúng rồi, mấy hôm trước ta từng nói với ngươi, đám Vương Vũ Tri muốn tới đại học Thanh Hòa.
Chuyện của các ngươi có ảnh hưởng tới đó không?
Tần Sanh suy nghĩ rồi nói:
- Chắc là không, dù là người bụng dạ khó lường cũng không cần động tới Thanh Hòa, chỗ đó chẳng có bí mật gì cả.
Thế này đi, sau khi ta về sẽ lập tức thu xếp chuyện này.
Khi các ngươi tới Lạc thành sẽ không bị ai ngăn cản đâu. Đám Vương Vũ Tri chỉ cần an tâm thi đại học là được.
- Được, vậy cám ơn ngươi trước…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, hắn hỏi ngược lại:
- Cơ mà có một chuyện ta không hiểu.
Vì sao lại có thế lực muốn xuống tay với Lạc thành?
- Không phải xuống tay với Lạc thành…
Tần Sanh lắc đầu:
- Chỉ là với tập đoàn Thanh Hòa mà thôi.
Vì trong tay tập đoàn Thanh Hòa nắm giữ quá nhiều vệ tinh.
Thứ này thật sự rất quan trọng với tập đoàn.
Nhâm Tiểu Túc không hỏi nữa, hắn không biết vì sao lại có thế lực động thủ vào lúc này.
Vì tin tức chưa đủ nên Nhâm Tiểu Túc không thể đoán được.
Thay vì hỏi Tần Sanh còn không bằng tới hỏi tiên sinh kể chuyện và đại lừa đảo.
Bất quá, hắn tới Lạc thành không vì mấy cái vệ tinh gì đó.
Hắn là muốn tìm Tên Côn Đồ.
Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới lời kỳ quái của Lý Thần Đàn lúc trước: Tới đại học Thanh Hòa một chuyến, sẽ có thu hoạch gì đó!
Nếu Tần Sanh không nhắc tới Tên Côn Đồ, hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
Thế nhưng Tần Sanh nhớ tới lời của Lý Thần Đàn, hắn lập tức nhận ra có lẽ lúc trước hắn đã bỏ lỡ cái gì đó thật rồi.
Lý Thần Đàn kêu Nhâm Tiểu Túc tới đại học Thanh Hòa không chỉ đơn giản để xem một cuộc thi biện luận đơn giản.
Bên này, Tần Sanh còn chưa kịp nói lời cáo biệt đã nghe Nhâm Tiểu Túc chính nghĩa nói:
- Bây giờ chúng ta là bằng hữu.
Chuyện của Kỵ Sĩ các ngươi cũng là chuyện của ta, ta tới Lạc thành với người!
Tần Sanh kinh ngạc:
- Không tốt lắm đâu, kỳ thật việc này cũng không quan trọng gì với ngươi…
- Được rồi, bây giờ chúng ta lên đường chứ?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Tần Sanh bối rối, đại ca, ngươi có nghe ta nói gì không vậy?
Thấy Nhâm Tiểu Túc đã kêu đám Vương Vũ Tri chuẩn bị đồ lên đường thì Tần Sanh vô lực nói:
- Tốt xấu gì cũng phải thu thập đồ đạc nữa chứ?
- Thu thập sau, bây giờ chúng ta đi luôn!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền kéo Tần Sanh đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận