Đệ Nhất Danh Sách

Chương 846: Giật Đồ!


Trận chiến tại Đại Thạch Sơn vốn là hai bên chém giết nhau, thế nhưng chỉ vì hai nhân tố là cuộc chiến trở nên bị phân hóa nặng nề.
Không chỉ P5092 tò mò về thân phận của Nhâm Tiểu Túc mà ngay cả mọi rợ cũng kinh nghi bất định. Số người chết trong hai ngày nay của họ đột nhiên tăng cao. Điều khiến họ khó lòng tiếp thu là chiến hữu chết lại chẳng đem về được lợi lộc gì.
Toàn bộ mọi rợ đều chết vì bị đánh lén.
Có người bị súng bắn, có người bất ngờ bị dao chém. Nói thật quân đoàn viễn chinh chưa từng gặp trường hợp uất ức thế này lần nào cả. Ngay cả cái bóng của kẻ địch vẫn chưa thấy đã chết ngần ấy người.
Trong rừng đêm, một tiểu đội man rợ 5 người đang di chuyển về phương bắc. Họ đã phát hiện Hỏa Chủng bắt đầu phong tỏa nơi này cùng một lượng lớn chiến binh đang đồn trú và xây dựng công sự phòng ngự.
Chi binh chủ lực dưới sự chỉ huy của P5092 thận trọng từng bước ép mọi rợ vào tròng. Đám mọi rợ trừ việc di chuyển tới hẻm núi Long Đàm ra thì chẳng còn nơi nào để đi.
Tiểu đội 5 người im lặng tiến lên, họ đi thành một hàng thẳng tắp xuyên qua rừng cây, ngay cả nói chuyện cũng chẳng nói.
Bất quá tốc độ của họ không nhanh, vì trong quá trình này họ còn phải tiêu trừ dấu vết mình để lại, tránh bị binh sĩ Hỏa Chủng phía sau truy tung.
Càng đi tới trước, đội trưởng tiểu đội bỗng quay đầu lại vì hắn nhận ra nhóm của họ chỉ còn lại 4 người!
Đội trưởng lạnh lùng hỏi:
- Valery đâu rồi?
Tới lúc này, đám mọi rợ còn lại kinh ngạc quay đầu phát hiện Valery đã mất tích. Bấy giờ, họ thậm chí còn không nghe được động tĩnh Valery rời khỏi đội ngũ!
Đội trưởng hỏi người đi cuối lúc này:
- Gennady, Valery đâu rồi? Hắn luôn đi sau ngươi, ngươi không phát hiện ra gì à?
Lời này vừa nói ra, mọi người bắt đầu nghi ngờ. Khoảng cách giữa họ chừng 3 mét. Những người đi đầu có thể không biết nhưng Gennady nhất định biết Valery đi đâu.
Thế nhưng Gennady không hề trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước, tư thế đi đường… có phần cứng ngắc.
Ánh trăng chiếu qua cành lá, đáp lên người mọi người như lớp bạc mỏng. Tướng đi quỷ dị của Gennady khiến hai người còn lại cảm thấy có phần run da đầu.
Gennady đi đường, tiếng tí tách vang lên, phảng phất như có thứ chất lỏng gì đó rơi xuống lớp lá mục trên mặt đất.
Đội trưởng bỗng giơ rìu chỉ về phía Gennady:
- Đứng lại, không được tới gần. Bằng không lão tử chém chết ngươi!
Những người còn lại phát hiện có gì đó không đúng, họ giơ rìu cảnh giới nhưng lúc này đã quá muộn rồi!
Trong chớp mắt, Hắc đao lóe lên từ sau lưng Gennady, thẳng tắp bổ về phía trước. Bấy giờ đám mọi rợ mới ý thức Gennady vẫn luôn nhắm mắt, chỉ vì dưới bóng cây nên họ không phát hiện ra mà thôi!
Gennady đã sớm chết, mà âm thanh tí tách kia là tiếng máu rơi xuống mặt đất!
Thiếu niên nhanh chóng vung đao về phía đám mọi rợ. Mọi rợ đầu tiên muốn giơ rìu lên đỡ, hắn thậm chí còn nghĩ nên chém chết kẻ địch thế nào rồi.
Đối với họ mà nói, từ trước tới giờ giết địch chưa bao giờ khó văn, chỉ cần dùng sắc mạnh là được.
Thế nhưng một màn không ngờ xảy ra, Hắc đao lướt qua cái rìu. Rìu được làm từ kim loại cứ thế bị chém thành hai đoạn. Thậm chí còn chẳng ngăn được lưỡi đao lấy một cái!
Nhâm Tiểu Túc không dừng lại, đao ảnh tiếp tục di chuyển chém đầu tên đó, đao phảng phất còn nhanh hơn người.
Kế tiếp, hai tên man rợ còn lại trơ mắt nhìn đồng bạn bị chém thành hai nửa. Hai mọi rợ chưa kịp nghĩ gì thì Nhâm Tiểu Túc đã lướt tới trước mặt chúng.
Hai tên này tận mắt chứng kiến sự sắc bén của Hắc đao nên không ngu ngốc nghĩ rìu của mình có thể cầm cự được. Phải biết rìu của binh đoàn viễn chinh đều được chế thành từ vàng. Không ai ngờ bây giờ nó lại bị cắt ra như đậu hũ vậy.
Học nhanh chóng nhận ra đồng bạn bị giết hai ngày này đều là do thiếu niên này gây nên.
Nghĩ tới đây, hai mợ rợ gào thét sóng vai tiến lên. Bóng đen lao động trong rừng cây, ánh mắt hai tên mọi rợ lóe lên, thân ảnh của Nhâm Tiểu Túc đã không còn.
Nhanh! Quá nhanh!
Trong đầu hai mọi rợ lập tức nghĩ tới từ này!
Đợi tới khi họ phản ứng lại, Nhâm Tiểu Túc đã bước tới bên trái cả hai.
Thiếu niên liên tục di chuyển trên lớp lá mục. Tầng tầng lớp lớp lá dưới bước chân của Nhâm Tiểu Túc không ngừng tung bay, chẳng khác nào những con quạ đang xoay quanh hắn!
Mọi rợ vung rìu về bên trái mình theo bản năng, thế nhưng mới vung có một nửa đã bị không thể vung tiếp!
Bấy giờ gã sợ hãi phát hiện cán rìu đã bị thiếu niên bắt lấy!
Mọi rợ không muốn buông tay nhưng lực cản lại rất mạnh. Thiếu niên tùy ý vẫy tay một cái, cả người mọi rợ bay ra sau, tay buông lơi.
Nhâm Tiểu Túc ước lượng rìu, thầm nói:
- Ta cứ tưởng rìu này cùi bắp lắm, ai dè vẫn rất được nha!
Hiện giờ tố chất thân thể của hắn đã đạt tới sức lực kinh người. Mọi rợ cùng lắm chỉ nặng chừng 300 cân, đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói nhẹ như chơi.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc nói chuyện, mọi rợ bị ném đụng vào thân cây. Đau đớn truyền tới từ bên hông khiến gã thở hồng hộc. Tiếng xương gãy vang lên răng rắc. Tiếp theo, thân cây to lớn chịu không nổi sự va đập mà nặng nề ngã xuống, đè lên thực vật rậm rạp xung quanh.
Lúc này chỉ còn lại tên đội trưởng, gã thấy thực lực Nhâm Tiểu Túc quá mạnh liền quay đầu bỏ chạy.
Nhâm Tiểu Túc ném rìu trong tay ra ngoài. Rìu xoay tròn trong không khí phát ra tiếng ong ong.
Gã chạy chạy chưa được 10m đã bị rìu bổ vào lưng, xương sống gãy đôi!
Nhâm Tiểu Túc cầm hai cái rìu lên, đánh gái rồi cảm khái:
- Ba mươi giây.
Trong hai ngày này, Nhâm Tiểu Túc bỗng có hứng thú với rìu của mọi rợ, không biết rìu làm bằng gì mà có thể sánh ngang với đao nano hắn từng gặp lúc trước.
Nhâm Tiểu Túc không biết bản thân tích trữ rìu làm gì, dù sao hắn cũng có Hắc đao rồi. Thế nhưng quá trình đoạt đồ của người khác thật sự rất sung sướng a…
Bạn cần đăng nhập để bình luận