Đệ Nhất Danh Sách

Chương 714: Dưới Chân Núi


Lý Thần Đàn tới chưa chắc là chuyện xấu với Hương Thảo. Ít nhất tới tối họ không cần nhiều người thức canh gác nữa.
Chỉ thấy lúc Lý Thần Đàn chuẩn bị đi ngủ, đám người bị hắn khống chế nắm tay nhau tạo thành một vòng nhỏ trong khu cắm trại. Hương Thảo bỗng cảm thấy bất lực.
Chưa nói việc này có quái dị không nhưng có người cả đêm đứng thức canh như thế thì không ai có thể đánh lén nơi này thành công cả.
Lý Thần Đàn chuẩn bị chui vào lều vải lại chui ra:
- Đúng rồi, quên mất một chuyên tương đối quan trọng.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong nơi cắm trại dừng tay, sợ Lý Thần Đàn sắp phát điên gì đó.
Lý Thần Đàn đi ra ngoài, mở miệng nói:
- Được rồi, mời các bằng hữu Hỏa Chủng xoay người lại.
Nói xong, có hơn 30 người bị hắn khống chế xoay người đứng đối diện với khu cắm trại.
Lý Thần Đàn nói tiếp:
- Lúc trước các người đi theo hẳn là muốn chờ ai đó truyền tin đúng không? Nhìn thử xem trong doanh địa có người các ngươi muốn tìm không, nếu có thì chỉ cho ta.
Hương Thảo sửng sốt nửa ngày. Buổi sáng bên Trình Vũ vừa truyền tin trong đội có nội ứng của Hỏa Chủng, hắn còn đang tính dựa vào hình xăm để tìm thành viên Hỏa Chủng.
Hiện tại Lý Thần Đàn lại dùng người hắn khống chế để tới xác nhận đồng lõa.
Hương Thảo sửng sốt nửa ngày, lúc ban ngày Trình Vũ bên kia liền truyền đến tin tức nói trong đội có Hỏa Chủng nội ứng, hắn còn muốn lấy muốn căn cứ dưới xương sườn hình xăm tới phân biệt Hỏa Chủng thành viên.
Chỉ là Lý Thần Đàn xuất hiện khiến hắn tạm quên chuyện này.
Hiện tại, không ngờ Lý Thần Đàn lại dùng người hắn khống chế để xác nhận đồng lõa.
- Vậy cũng được?
Hương Thảo nhỏ giọng nói thầm.
Đường Họa Long ở bên cạnh cười khổ:
- Ác ma thầm thì hành động quả nhiên quái đản và bất định. Cũng không biết ai mới có thể làm bằng hữu của hắn.
Vào lúc này, người bị Lý Thần Đàn khống chế giơ tay chỉ vào hai người trong khu cắm trại.
Hai người lộ vẻ mặt hoảng hốt:
- Chúng ta không phải thành viên Hỏa Chủng. Dưới sườn chúng ta không có hình xăm, không tin các ngươi thử nhìn đi.
Lý Thần Đàn cười cười vỗ tay:
- Hình xăm là Hỏa Chủng các ngươi để lột in ra ngoài. Chẳng lẽ không phải để người khác hiểu lầm à. Đối với những thứ này, trước này ta đều không tin.
Con người rất dễ tin vào những thứ họ nghe được, nhưng có rất nhiều thứ nghe được chưa chắc là thật.
Vì thế, vào giờ khắc này người trong khu cắm trại mới hiểu được, thì ra không phải thành viên nào của Hỏa Chủng cũng có hình xăm dưới xương sườn, vẫn có ít người không có hình xăm.
Hương Thảo thở dài, họ sàng lọc nhân tuyển cho đội rất cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn để lọt hai con cá.
Hai thành viên Hỏa Chủng đột nhiên thấy Lý Thần Đàn móc đồng tiền ra, cười nói:
- Chúng ta chơi trò đoán mò đi. Nếu các ngươi đoán đúng, ta sẽ thả cho các ngươi con đường sống.
Hai người kia nhìn nhau. Nếu người khác nói vậy họ sẽ khẳng định chỉ là lời nói dối, sao An Kinh tự có thể tha cho người của Hỏa Chủng được chứ?
Nhưng lần này Lý Thần Đàn dùng trò chơi quyết định sinh tử ngược lại có tính thuyết phục hơn.
Trong đó, một thành viên Hỏa Chủng nói:
- Ta đoán mặt chữ.
Lý Thần Đàn gật đầu:
- Được.
Trong lúc nói chuyện, hắn dùng ngón cái bắn đồng tiền lên cao. Đồng tiền bạc tinh xảo khắc hình một nữ nhân trẻ tuổi có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, nụ cười yểu điệu, mặt sau là một đóa hoa bách hợp.
Không có tập đoàn nào phát hành đồng tiền thế này cả, đều là Lý Thần Đàn tự khắc thành.
Chỉ thấy đồng tiền bay tới mũi Lý Thần Đàn, vừa vặn xoay tròn dưới ánh mắt của hắn.
Mọi người nhìn đồng tiền nọ không ngừng rơi xuống!
Hương Thảo hét lớn:
- Nhắm mắt lại!
Thế nhưng không kịp, ánh mắt rất nhiều người đều dại ra, chỉ có rất ít người may mắn thoát được.
Lý Thần Đàn cười nhìn Hương Thảo:
- Phản ứng rất nhanh nha.
Hương Thảo trầm mặt, chuẩn bị đại khai sát giới. Tuy thanh danh của Lý Thần Đàn rất lớn nhưng Hương Thảo hắn cũng chẳng phải tiểu nhân vật.
Nói thật, mọi người thật sự không ngờ thuật thôi miên của Lý Thần Đàn lại khó lòng phòng bị như thế.
Không chờ Hương Thảo có động tác gì thêm, chỉ nghe Lý Thần Đàn cười nói:
- Trừ người của Hỏa Chủng, chỉ cần ta búng ta thì thôi miên sẽ bị giải trừ.
m thanh búng tay vang lên ba lần, một số người bị Lý Thần Đàn thôi miên bỗng tỉnh lại, chỉ còn người của Hỏa Chủng vẫn ngơ ngác tại chỗ.
Hương Thảo ngây ngẩn, đến cùng Lý Thần Đàn muốn làm gì, vì sao lại hành sự không chút logic thế nào.
Hắn cứ tưởng Lý Thần Đàn mượn cơ hội này để khống chế mọi người nhưng hiện tại đối phương lại giải trừ thôi miên. Rốt cục tên này muốn làm gì?
Bên cạnh, Tư Ly Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào đồng tiền bĩu môi:
- Ta đang chờ nhìn kết quả đó, ngươi nói không giữ lười.
Lý Thần Đàn khí khái hùng hồn nói:
- Sao có thể nói đạo lý với người bệnh thần kinh chứ, ta chính là người bị bệnh thần kinh đó!
Tư Ly Nhân lần nữa bĩu môi. Hiện tại Lý Thần Đàn đã dùng bệnh thần kinh của mình làm bia đỡ đạn, cứ như bệnh thần kinh thì muốn làm gì cũng được không bằng!
Những người vừa tỉnh lại phảng phất như mới tỉnh một giấc mộng dài mà đứng tại chỗ chẳng biết làm sao.
Thậm chí họ còn chẳng nhớ bản thân bị khống chế thế nào, mọi chuyện phát sinh ra sao.
Đại đa số người đều cảm thấy bản thân có phần suy yếu. Vì sau khi bị Lý Thần Đàn khống chế họ không ngủ không nghỉ cũng chưa từng ăn gì, hoàn toàn dùng sinh mệnh của bản thân để hoạt động.
Trong những người này, có người của tập đoàn cũng có người của An Kinh tự, Hương Thảo nhanh chóng kêu cấp dưới tới dàn xếp tốt cho họ.
Mà Lý Thần Đàn thì quay đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Vì sao vừa rồi ngươi không bị thôi miên?
- Đâu có vì sao…
Chu Nghênh Tuyết ghét bỏ nói:
- Chút tài mọn mà thôi.
Lý Thần Đàn cười:
- Xem ra ngươi cũng không đơn giản, khó trách có thể trở thành đại nha hoàn của hắn.
Chu Nghênh Tuyết mặt mày hớn hở:
- Xem như ngươi tinh mắt.
Hành động thôi miên vừa rồi của Lý Thần Đàn chỉ là tiện tay mà thôi, không dùng toàn lực. Nhưng dù vậy cũng không phải ai cũng tùy tiện ngăn cản được.
Chu Nghênh Tuyết có thể chịu đựng được, nói rõ tinh thần lực của nàng ta vượt xa người bình thường. Mà tinh thần lực của siêu phàm giả chứng tỏ độ mạnh yếu của đối phương.
Trên đời này có rất ít người Lý Thần Đàn nhìn không thấy. Tỷ như Nhâm Tiểu Túc lần đầu Lý Thần Đàn gặp ở Lý thị, vừa gặp hắn đã cảm nhận được tinh thần lực của đối phương to lớn cứ như đại hải vậy.
Lý Thần Đàn nhỏ giọng hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi thật sự không biết ông chủ nhà ngươi ở đây hả? Ta cảm thấy hẳn ngươi cũng muốn gặp hắn mà. Ngươi nói ta biết hắn ở đâu đi, chúng ta tìm hắn đi chơi.
Chu Nghênh Tuyết đánh giá Lý Thần Đàn một chút. Lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng nói con hàng này là bằng hữu của hắn. Hơn nữa khi còn ở Lạc thành, thái độ hai bên cũng đã nói lên nhiều chuyện. Ít nhất khi đối mặt với Lý Thần Đàn, Nhâm Tiểu Túc không hề có địch ý gì. Lý Thần Đàn cũng thế.
Chu Nghênh Tuyết suy nghĩ rồi nói:
- Hắn chắn đang ở phía tây, chúng ta cách hắn cả Thánh sơn lận.
Lý Thần Đàn cười:
- Lúc muốn gặp bằng hữu, đụng phải trở ngại gì thì đạp nát trở ngại đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận