Đệ Nhất Danh Sách

Chương 903: P5092

Mãi tới chiều, P5092 mới dần tỉnh dậy, hắn chậm rãi mở mắt, khi hắn phát hiện mình không ở quân doanh thì trong một lúc có chút hoảng hốt, không rõ ràng tình huống hiện tại.
Sau đó, hắn chậm rãi nhớ lại mọi chuyện cùng bốn chữ không ngừng không lẩn quẩn trong đầu...
Một tiếng mừng rỡ vang lên:
“Ngươi tỉnh rồi???"
P5092 thầm có dự cảm chẳng lành, hắn chậm rãi quay đầu đi lại thì thấy Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận:
"Ta đang ở đâu, đã có chuyện gì xảy ra..."

"Chúng ta đang trên đường đại hưng tây bắc!"
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ nói.
Đúng, chính là bốn chữ này, vừa rồi hắn nằm mơ bốn chữ này một mực quanh quẩn trong đầu, xua không tan.
P5092 nhắm mắt lại muốn lần nữa tỉnh dậy.
Hắn cảm thấy mình vẫn còn ở trong mộng, có chút khó tin.
Nhưng lúc này hắn lần nữa mở mắt, cảnh tượng không một chút thay đổi, nụ cười của Nhâm Tiểu Túc cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn nói:
"Ngươi xem đi, lúc trước không phải chúng ta đã ước sẽ đi đại hưng tây bắc à, sao bây giờ ngươi quên rồi?"
Có lúc, P5092 thậm chí cảm thấy bản thân như đang đóng phim kinh dị, bị nhóm tội phạm giết người liên hoàn nào đó lôi xuống dưới đất.
Giọng nói đối phương đầy cảm giác biến thái.
P5092 suy nghĩ nửa ngày nói:
"Ta nói muốn đi đại hưng tây bắc lúc nào."

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
"Lúc ta nói chúng ta là người một nhà, ngươi cũng đâu có phản bác a."
"Ta là tưởng ngươi muốn gia nhập Hỏa Chủng a…"
P5092 giải thích nói:
"Khi ngươi nói câu đó, ta tưởng rằng ngươi có ý định gia nhập Hỏa Chủng!"
"À…”
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được, nguyên lai chuyện hai người nói không giống nhau a...
Bất quá vấn đề không lớn, Nhâm Tiểu Túc bảo:
"Dù sao hiện tại đi đại hưng tây bắc là được rồi."
P5092 dở khóc dở cười:
"Cho nên ngươi thật sự là người của cứ điểm 178? Sao ngươi lại ở trong đội ngũ bác sĩ của Vương thị?”
"Cái này nói ra rất dài dòng, ta đi tới Khổng thị để cứu người, kết quả vừa định rời đi đã bị ngươi chặn lại, bây giờ suy nghĩ một chút, đây hẳn là duyên phận của ngươi cùng tây bắc a…."

Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói.
P5092 lắc đầu:
"Ta cũng không đến muốn đi tây bắc."

Nhâm Tiểu Túc chân thành nói:
"Không, ngươi muốn."

P5092:
"..."

"Tây bắc rất tốt a…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Chỗ đó không như Hỏa Chủng, không có người tham công liều lĩnh, cũng không cần tranh danh đoạt lợi, là của ngươi sẽ là của ngươi, không phải của ngươi tranh đoạt cũng vô dụng."

"Nào có loại địa phương như thế…"
P5092 mỉm cười nói:
"Trên thế giới này.
từ trước đến nay cũng không tồn tại nơi không tranh danh lợi, chỉ cần có người sẽ có tranh đầu.
Tuy ta không rõ ràng tây bắc nhưng ta hiểu về con người."
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
"Lời này cũng không sai, xác thực coi như tây bắc thì vẫn có rất nhiều chuyện như vậy.
Bất quá nếu như ngươi chán ghét những chuyện này, thậm chí ngay cả chức vị tướng lãnh cao cấp của Hỏa Chủng cũng không muốn, vậy ngươi có thể đi tây bắc núp phía sau màn là được, có vấn đề gì ta chịu trách nhiệm là được rồi."
P5092 nghi ngờ nói:
"Ngươi đến cùng muốn ta tới tây bắc làm cái gì.”
“Ngươi lúc trước làm cái gì, về sau vẫn sẽ làm cái đó…”
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta thiếu một người am hiểu chiến tranh."

P5092 nghiêm túc hỏi:
"Cùng ai đánh?"
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên ý thức được vấn đề phi thường trọng yếu với P5092, hắn trịnh trọng nói với P5092:
"Sứ mạng của cứ điểm 178 là thủ hộ, chúng ta tuyệt đối không chủ động xâm lược người khác.
Chỗ này và lý niệm của ngươi giống nhau.
Bất quá ta sẽ không hi sinh chiến hữu như ngươi thôi."

P5092 lắc đầu:
"Không phải ta muốn hi sinh bọn họ, mà là vì thắng lợi cuối cùng, hết thảy đề có thể hi sinh, nếu trên chiến trường còn có lòng dạ đàn bà, hi sinh sẽ càng nhiều người hơn."

Lúc này, Dương Tiểu Cận ở bên cạnh rốt cục tới nói chuyện:
"Điều này cũng là nguyên nhân hắn cần ngươi.
Hắn không phải người thích hợp làm quan chỉ huy, nhưng lúc ngươi ý định muốn hi sinh hắn, nói không chừng hắn còn có thể cho ngươi kinh hỉ.
Ta cảm giác hai ngươi hợp tác hẳn là rất ăn ý."
P5092 cùng Nhâm Tiểu Túc cùng yên lặng nhìn về phía Dương Tiểu Cận, cách nửa ngày Nhâm Tiểu Túc nói:
"Là như vậy đó..."
Cuối cùng P5092 hỏi:
"Nếu như ngươi khuyên bảo như vậy, ta có lý do gì không đi đâu? Nhưng nếu ta không chịu đi ngươi tính làm sao?"
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói:
"Ta căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện này, ngươi đi thì đi, không đi cũng phải đi."

P5092 thở dài nói:
"Vậy ngươi nói nhiều như vậy làm cái gì..."

"Là tôn trọng nha…"
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Người ta bảo cổ nhân ba lần mời gì đó.
Không phải ta đang bắt chước cổ nhân biểu đạt thành ý với ngươi à."

Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc một cái, hai người bọn họ từng thảo luận về việc làm thế nào để kéo P5092 đi đại hưng tây bắc, sau đó nàng đưa ra án lệ ba lần tới nhà mời, kêu Nhâm Tiểu Túc có thể bắt chước một chút, dùng thành tâm cảm động P5092.
Kết quả lúc ấy Nhâm Tiểu Túc nói, lúc đó và bây giờ không giống.
Nhâm Tiểu Túc nói, ba lần tới nhà mời quá phiền toái, cứ đốt nhà tranh của đối phương đi, hắn không có chỗ ở chỉ thể tới tây bắc thôi? ! Người tây bắc đều làm như vậy đấy!
Bấy giờ Dương Tiểu Cận nửa ngày không lên tiếng.
Nàng nghĩ, khó trách tất cả mọi người đều nói tây bắc là một đám hỗn đãn, khả năng hẳn là vì họ làm quá nhiều loại chuyện như vậy rồi.
Mà Nhâm Tiểu Túc có thể lăn lộn tương thân tương ái cùng đám người tây bắc như vậy, cũng bởi vì tính cách hai bên tương đối phù hợp.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên đối với P5092 nói:
"Ngươi đã rời khỏi Hỏa Chủng, vậy cứ gọi ngươi là Lăng Hàn nhé, coi như đây là khởi đầu mới của ngươi."

Thế nhưng là P5092 lại lắc đầu:
"Ta hiện tại càng thích cái tên P5092 này hơn, cứ gọi ta là P5092 đi."

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, bỗng nhiên hắn ý thức được, đối với P5092 mà nói tên đánh số có phần không tốt.
Nhưng đối với P5092, đánh số tượng trưng cho lý tưởng và công lao thủ hộ người Trung Nguyên trong thanh xuân của hắn.
Cũng là vinh quang lớn nhất trong cuộc đời chinh chiến dai dẳng.
Số hiệu tượng trưng cho số mọi rợ hắn đã tiêu diệt.
Số hiệu cũng chính là công huân.
"Vậy tiếp tục gọi ngươi là P5092…"
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở nói.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác mình có thói quen kêu đối phương như vậy, phảng phất không gọi sẽ có chút lạ lẫm.
Đại khái P5092 cũng thông qua loại phương thức này tới báo cho Nhâm Tiểu Túc, tuy tạm thời hắn đồng ý đi tây bắc nhưng chí hướng của hắn thủy chung đều là thủ hộ người Trung Nguyên, chưa từng cải biến.
Cho nên nếu như tương lai hai bên phát sinh xung đột, Nhâm Tiểu Túc muốn tranh đoạt thiên hạ mà tự giết lẫn nhau, như vậy P5092 sẽ rời đi.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc căn bản không quan tâm tới cái này, hắn không phải loại người dã tâm bừng bừng kia.
"Đúng rồi…"
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Bây giờ ngươi có phán đoán gì với trận chiến này, Hỏa Chủng có thể thắng sao? Nhiều mọi rợ như vậy, phía bên Vương thị nhất định không còn bao nhiêu binh lực.
Nếu hợp tác với Vương thị bị vây kín, có phải phần thắng sẽ nắm chắc hơn không?”
"Không có đơn giản như vậy…"
P5092 lắc đầu:
"Ta từng đoán Vương thị không có đụng phải nhiều mọi rợ, nhưng hiện tại ta cảm thấy, có khả năng phán đoán này sai rồi, đây có lẽ là một cái bẫy khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận