Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1033: Hái Thuốc

Lý Thần Đàn và Tiểu Ly Nhân đều mặc quần áo bảo hộ màu lam.
Hiện giờ muốn tìm trang bị bảo hộ như vậy trong hàng rất khó.
Chủ yếu do ít người cần nên rất ít nơi sản xuất, chỉ dùng cho người có tiền muốn vào rừng đi chơi.
"Chờ ngươi tìm được đường chính xác, ta sẽ gọi ngươi Thần Đàn ca ca…"
Tiểu Ly Nhân quật cường nói:
"Trước khi tìm được đúng đường, ngươi chỉ là Lý Thần Đàn thôi."
Lý Thần Đàn vừa đi vừa tức giận:
"Đâu phải do một mình ta, rõ ràng ngươi cũng phải chịu trách nhiệm mà.
Rõ ràng ngươi bay trên đó, thế nhưng ngươi nhìn kết quả đi?"
Theo lý thuyết, hai người tuyệt đối sẽ không lạc đường, chung quy Tiểu Ly Nhân biết bay, dù địa hình đường núi phức tạp cũng không cách nào lạc đường.
Nhưng thực tế thì sao, Tư Ly Nhân bay trên trời nhưng bay một hồi lại lạc đường luôn.
đường sá xa xôi, chỉ cần góc độ phi hành sai một chút cũng đủ để bay theo hình vòng tròn, đây chính là điều khiến Lý Thần Đàn nhức đầu nhất!
Về sau, Lý Thần Đàn liền nghĩ ra cách:
Nếu sợ bay vòng tròn thì trực tiếp bay ngược lại, vậy là tìm được đường ra rồi.
Sau đó, bọn họ triệt để lạc đường.
Nói thật, nếu không do chủ ý cùi bắp này, bọn họ cũng không đến mức lạc đường sâu như thế.
Tuổi Tiểu Ly Nhân còn nhỏ, năng lực phân biệt phương hướng không cao.
Nếu nàng lớn hơn một chút, nghe xong chủ ý cùi bắp của Lý Thần Đàn chắc chắn sẽ cự tuyệt không chút đắn đo.
Tiểu Ly Nhân thầm nói:
"Về sau ngươi đừng đưa ra mấy chủ ý bậy bạ này nữa!”
Lý Thần Đàn vô cùng đau đớn nói:
"Ta cũng đâu biết, bay trên trời mà còn lạc đường nữa là sao?”

"Lý Thần Đàn, ngươi đang trách ta sao?"
Tiểu Ly Nhân hỏi.
"Không có…"
Lý Thần Đàn nhụt chí:
"Được rồi được rồi, yên tâm, rồi chúng ta cũng rời được nơi này thôi.”

May mà hai người đều là siêu phàm giả, muốn tìm thức ăn ở đây không khó.
Tuy thức ăn không được đầy đủ nhưng không đói chết là ổn.
Lý Thần Đàn cảm khái:
"Nếu Nhâm Tiểu Túc đi cùng chúng ta thì tốt rồi.
Ít nhất hắn sẽ không lạc đường, hắn còn biết nướng đồ ăn nữa…”
"Vậy chúng ta tới Tây Bắc rủ hắn đi đi?”

Tiểu Ly Nhân hỏi.
Lý Thần Đàn đờ đẫn hỏi:
"Đợi rời khỏi đây được rồi tính?"
Hiện tại bọn họ không biết bản thân đang ở đâu thì về kiểu gì.
Tiểu Ly Nhân bay trên trời liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng nhìn một hồi cũng không thấy điểm cuối của cánh rừng.
Tuy hai người này rất mạnh nhưng gần nửa cuộc đời đều ở trong bệnh viện tâm thần.
Kiến thức thường ngày thiếu thốn rất nhiều.
Lý Thần Đàn thật sự thấy nhớ Nhâm Tiểu Túc rồi.
Theo Lý Thần Đàn, Nhâm Tiểu Túc gần như là toàn năng trong những việc hắn không am hiểu này.
"Có rắn…"
Tiểu Ly Nhân nhìn ngọn cây phía trước nói.
Lý Thần Đàn đột nhiên khẩn trương:
"Uy, vậy ngươi tới gần ta đi.”

Hắn nói vậy không phải sợ Tiểu Ly Nhân bị độc xà đánh lén, mà vì cái rương Tiểu Ly Nhân mang trên lưng kia có thể khiến độc trùng tránh xa.
Tuy không biết vì sao lại vậy nhưng độc xà trong rừng đều rất sợ Trần Vô Địch, mặc dù hiện giờ đối phương chỉ là một tảng đá.
Khoảng thời gian lạc đường này, ngay cả ngủ Lý Thần Đàn cũng ngủ cạnh hòm, chỉ hận không thể ôm cái rương hòm mà ngủ thôi.
Nói tới cũng buồn cười, bán thần trong giới siêu phàm giả lại sợ rắn...
Hơn nữa Trần Vô Địch còn có thể xua đuổi chướng khí.
Trong mắt Lý Thần Đàn mà nói, Trần Vô Địch đúng là bách độc bất xâm, giúp hắn có thể đi lại thoải mái ở nơi này!
Tiểu Ly Nhân khó hiểu hỏi Lý Thần Đàn:
"Ngươi xem Vô Địch ca như bùa hộ thân như vậy có phần không tôn trọng hắn a."
Lý Thần Đàn hồn nhiên vô tư nói:
"Làm gì có, Tiểu Ly Nhân khả ái như vậy, đương nhiên hắn nguyện ý che chở ngươi rồi."
"Vậy hắn nguyện ý che chở ngươi sao?"
Tiểu Ly Nhân tiếp tục hỏi.
Lý Thần Đàn suy nghĩ nửa ngày rồi nói:
"Ta cũng rất khả ái a!"
Vào lúc này, Lý Thần Đàn bỗng dừng bước, lấy một đôi giày nhỏ trong ba lô leo núi sau lưng ra, mang giày vào cho Tư Ly Nhân:
"Ngươi tới đây, chúng ta giả bộ làm người bình thường.
Nói không chừng có thể nhờ đối phương dẫn chúng ta ra ngoài."
Tư Ly Nhân nói:
"Ngươi có thể thôi miên bọn họ mà."
"Không được, ta đã đồng ý với Nhâm Tiểu Túc sẽ làm người tốt, sao có thể tùy tiện thôi miên người bình thường.
Vạn nhất họ là người tốt, chẳng phải ta trở thành người xấu à?”
Lý Thần Đàn nói với ngôn từ chính nghĩa.
"Nếu bọn họ không phải người tốt thì sao… "
Tư Ly Nhân hỏi.
"Vậy bọn họ chính là người xấu… "
Lý Thần Đàn ung dung nói.
Bấy giờ Lý Thần Đàn đã mang giày cho Tư Ly Nhân xong.
Tư Ly Nhân đeo cái rương đáp xuống đất rồi buồn rầu nói:
"Cõng Vô Địch ca ca thế này có giống người bình thường tí nào đâu."

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì… "
Lý Thần Đàn nói:
"Nếu có người hỏi, ngươi cứ nói rương rất nhẹ..."
Trong lúc nhất thời, Lý Thần Đàn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, cơ mà hắn cũng không quan tâm lắm…
Sau vài phút đồng hồ, trong rừng truyền đến thanh âm chém cỏ dại.
Rừng cây rất rậm, không khác mấy rừng nhiệt đới.
Con người đi lại trong đây có phần khó khăn.
Lý Thần Đàn cùng Tư Ly Nhân yên lặng chờ, chẳng qua bao lâu đã có người dẫn đầu chui ra từ trong rừng cây.
Đối phương thấy Lý Thần Đàn cùng Tư Ly Nhân thì ngây ngẩn cả người:
"Đừng giết chúng ta, trong lúc vô tình chúng ta mới tới đây.
Chúng ta chỉ tới hái thuốc thôi."
Lý Thần Đàn sửng sốt, hắn cùng Tư Ly Nhân hai mặt nhìn nhau:
"Chúng ta không giết người, đây cũng không phải là lãnh địa của chúng ta."
Bảy tám người hái thuốc có làn da ngăm đen xuất hiện:
"Vậy các ngươi là...
Ồ, ta từng thấy kiểu dáng quần áo bọn họ mặc, là đồ mà đại nhân vật trong hàng rào ra ngoài sẽ mặc.
Các ngươi là người trong hàng rào sao?"
Lý Thần Đàn nở nụ cười:
"Không sai, chúng ta tới từ hàng rào, rồi bị lạc đường trong rừng cây.
Phiền toái cho hỏi một chút, đây là nơi nào, cách Chu thị bao xa?"
Nhóm hái thuốc hai mặt nhìn nhau:
"Hàng rào Chu thị gần đây nhất cách nơi này 100 ki lô mét , là hàng rào 83.
Sao các ngươi lại bị lạc đường tới đây?”
"Nói ra rất dài dòng, không biết các ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài được không.
Chúng ta sẽ trả thù lao bằng cách làm ảo thuật trên đường đi cho các ngươi xem… "
Lý Thần Đàn nghiêm túc nói.
Nhóm người hái thuốc cười rộ lên.
Đây là lần đầu họ nghe có người trả thù lao bằng cách diễn ảo thuật a.
Bất quá mọi người cũng không để ý, một vị hán tử trông có vẻ là người dẫn đầu cười nói:
"Dẫn các ngươi ra ngoài không thành vấn đề, chỉ là phải đợi chúng ta hái thuốc xong."
Tư Ly Nhân mỉm cười ngọt ngào:
"Cảm ơn!"
Bấy giờ, mọi người đều nhìn về phía cái rương.
Có người nghi ngờ nói:
"Trong rương này là gì.
Các ngươi ra ngoài sao còn mang theo rương lớn như vậy?”
Lý Thần Đàn nghĩ nửa ngày rồi nói:
"Hòm đựng dụng cụ diễn ảo thuật á!"
Nhóm người hái thuốc rõ ràng không tin...
Bất quá những người này không hỏi nữa mà tìm một chỗ chuẩn bị cắm trại.
Một người nói với Lý Thần Đàn:
"Đêm nay chúng ta chuẩn bị cắm trại ở đây.
Sáng sớm ngày mai tiếp tục chạy lên núi."
Lý Thần Đàn nhìn nhóm người hái thuốc, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận