Đệ Nhất Danh Sách

Chương 935: Chiến Tranh Bắt Đầu

Trên núi Tả Vân, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Quý Tử Ngang hành tẩu trong sơn dã, chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
"Trên chỗ này chôn một tổ thuốc nổ…"
Nhâm Tiểu Túc vừa xem địa đồ vừa chỉ vào dưới chân nói:
“P5092 nói mọi rợ sẽ có bộ đội tinh nhuệ đi qua nơi này, tiến hành yểm hộ phía cánh của quân đoàn viễn chinh."

Nói xong, Quý Tử Ngang liền dựa theo lời của Nhâm Tiểu Túc, trực tiếp thả thuốc nổ xuống đất, sau đó thao túng bùn đất "nuốt" thuốc nổ.
Hiện giờ việc vùi thuốc nổ đã thành kỹ thuật quan trọng, mọi đã có kinh nghiệm, nếu vùi quá rõ ràng nhất định sẽ bị đối phương phát hiện.
Quân đoàn viễn chinh có rất nhiều thợ săn vô cùng ưu tú, đối phương phân biệt được trên mặt đất có từng bị đào xới hay không, đó là chuyện quá sức đơn giản.
Vì vậy Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi hỏi Quý Tử Ngang, hắn có hay không có thể vùi thuốc nổ xuống đất mà không để lại dấu vết gì không, kết quả Quý Tử Ngang trả lời có thể.
Câu trả lời này khiến Nhâm Tiểu Túc quá đỗi vui mừng, phảng phất tìm được đồng bọn trên con đường ám hại đám mọi rớ.
Lúc này Quý Tử Ngang đột nhiên hỏi:
"Thiếu soái, ngươi nói chúng ta có thể thắng không?"
"Nhất định có thể…"
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
"Một đám mọi rợ mà thôi, sao có thể để bọn họ càn rỡ tại Trung Nguyên như vậy?"
"Vậy nếu như chúng ta thực sự bị vây ở chỗ này thì thế nào?"
Quý Tử Ngang nghi ngờ nói:
"Đúng rồi, Vương Nhuận từng nói, hiện số lượng mọi rợ của quân đoàn viễn chinh trên toàn bộ chiến trường như cũ có tới 14 vạn, tính ra con nhiều hơn so với P5092 tính ban đầu nữa."

Dựa theo kế hoạch của P5092, bọn họ có thể lấy một đánh 10 mà vẫn ở trong trạng thái phi thường lý tưởng, cũng chính là tối đa chiến lữ số 6 có thể liều mất sáu vạn mọi rợ của quân đoàn viễn chinh.
Thế nhưng Hỏa Chủng sớm tan tác dẫn đến Tả Vân sơn cùng Đại Ngưu sơn gánh chịu hết thảy áp lực, chỉ là khả năng Tả Vân sơn phải đối mặt bảy vạn mọi rợ, đến lúc đó cho dù mọi người lấy được thành quả chiến đấu tốt nhất, quân đoàn viễn chinh tổn thất thảm trọng, nhưng chiến lữ số 6 khẳng định toàn quân bị diệt.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi an ủi:
"Kỳ thật, nếu chúng ta thật sự bị vây khốn ở nơi này hơn mười ngày, chiến lữ số 6 tuyệt đối không đơn độc.”

"Có ý gì?"
Quý Tử Ngang khó hiểu.
"Binh sĩ cứ điểm 178 sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, bọn họ không có thói quen vứt bỏ người của mình…."

Nhâm Tiểu Túc nói.
"Thế nhưng lúc P5092 họp có nói qua, đối với cứ điểm 178 mà nói, sách lược tốt nhất chính là cố thủ tây bắc chứ không phải xuất binh tới Trung Nguyên…"
Quý Tử Ngang nói.
"Sách lược tốt nhất đương nhiên là vậy… "
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Nhưng tây bắc có khi nào quan tâm những khuôn sáo này đâu.
Trên núi Tả Vân có hơn sáu ngàn huynh đệ tây bắc, Trương Tiên Sinh sẽ không trơ mắt nhìn tất cả chúng ta đều chết trận, binh lực tây bắc hiện giờ có thể mạnh hơn trước kia nhiều."

Sáng sớm ngày thứ năm, trận địa phòng ngự đột nhiên thổi âm thanh tập hợp khẩn cấp.
Nhâm Tiểu Túc không mặc y phục chui khỏi trướng của mình, hắn vọt tới doanh trướng chỉ huy hỏi:
"Làm sao vậy?"
Lúc này P5092 đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía trước sa bàn:
"Thủ hạ Vương Uẩn chính là đã phát hiện quân địch.
Quân đoàn viễn chinh xua hơn ba nghìn lưu dân xuất hiện cách nơi này 40 ki lô mét ở bên ngoài, dự tính tại tảng sáng sẽ đến Tả Vân sơn.
Chỉ là không biết bọn họ có thể dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục hay không.
Dựa theo tiến độ hành quân của bọn họ, chủ lực quân đoàn viễn chinh hẳn vẫn bảo trì lực, là có thể bắt đầu chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hơn nữa mọi rợ ở ngoại vi Tả Vân sơn đã chờ đợi nhiều ngày, nếu hiện tại không đánh, tinh thần của bọn họ sẽ bắt đầu giảm sút."

"Ngươi có cảm thấy bọn chúng sẽ tiến công từ phía sau Tả Vân không?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Đúng vậy…"
P5092 nói:
"Đoán chừng tảng sáng chúng ta sẽ nghênh đón một hồi ác chiến, vô cùng có khả năng chiến dịch sẽ kéo dài hơn một ngày, binh sĩ chủ lực của quân đoàn viễn chinh đã vận sức chờ phát động, thay phiên đi lên tiêu hao binh lực của chiến lữ số 6, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

"Vậy đánh cùng bọn họ …"
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Ngày mai, nhất định sẽ có quân đoàn viễn chinh với ý đồ phá tan phong tỏa trận địa phòng ngự…"
P5092 nói:
"Ngươi cũng biết quân đoàn viễn chinh có cất giấu cao thủ.
Lực phá hoại của bọn họ quá mạnh mẽ, vào ngày mai nhất định sẽ đột nhiên xuất hiện.
Cho nên Thiếu soái, ngươi không được xuất thủ quá sớm, nhất định phải đợi những cao thủ này xuất hiện mới được."

"Đã rõ… "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.
"Còn nữa…"
P5092 đột nhiên nói:
"Nếu như quân đoàn viễn chinh dùng lưu dân làm lá chắn, ngàn vạn lần Thiếu soái không được nhân từ nương tay..."

P5092 lo lắng nhất là Nhâm Tiểu Túc thấy được thảm trạng của những lưu dân đó rồi không đành lòng ra tay, tìm kiếm sách lược vẹn toàn khác mà cứu vớt những lưu dân kia, như vậy nhất định sẽ chậm trễ thời cơ cho nổ.
Trong chiến tranh, làm gic có chuyện vẹn cả đôi đường?
Nhâm Tiểu Túc đồng ý.
Nhưng tới sáng, khi những lưu dân đó bị quân đoàn viễn chinh xua đuổi lên núi, Nhâm Tiểu Túc vẫn cũ có chút rung động.
Chỉ thấy những lưu dân đó đi tới từ phía xa xa, trên chân từng người không ngừng chảy máu, quân đoàn viễn chinh vì để những cái này lưu dân này nhìn đủ đáng thương đã là mệnh lệnh lưu dân cởi giày đi chân không.
Vẻ mặt lưu dân chết lặng, nhưng khi bọn họ thấy được người Trung Nguyên xuất hiện ở trận địa, từng cái một hoan hô rồi chạy như điên tới, cứ như đã gặp được cứu tinh.
Quân đoàn viễn chinh đi theo chặt chẽ ở đằng sau, chuẩn bị tùy thời hành động.
Tất cả mọi người trong trận địa phòng ngự trầm mặc không nói.
Nhóm binh sĩ quan sát không chỉ một lần báo cho binh sĩ biết bọn họ phải đối mặt những gì.
Mà chuyện khó khăn nhất đã được Thiếu soái đảm nhiệm, bọn họ chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, sau đó báo thù vì những người Trung Nguyên này.
Giết chết những người này không phải Thiếu soái, quân đoàn viễn chinh mới là đầu sỏ.
Nhâm Tiểu Túc từ xa đã có thể thấy được trong mắt những lưu dân đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng chiếu rọi, bởi vì rốt cục những người này tới đã thấy được hi vọng, giống như đi hết con đường gian khổ mà thấy được ánh sáng.
Chỉ là những lưu dân này vẫn không biết, chờ đợi họ là cái gì.
Nhâm Tiểu Túc bỗng ý thức được vì sao P5092 phải dặn dò lần nữa, ngàn vạn không được nương tay, bởi vì đối phương nhất định đã nghĩ tới một màn này.
Hơn ba nghìn người nhìn ngươi bằng ánh mắt chờ mong và phấn khởi.
Ngươi phải giết chết hi vọng của những người này, đây là chuyện tàn khốc cỡ nào chứ.
Tàn khốc đến mức hô hấp Nhâm Tiểu Túc dần trở nên trầm trọng.
Đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy phụ lòng sự chờ mong cùng tín nhiệm của hơn ba nghìn người là nghiêm trọng cỡ nào.
Hắn hỏi Vương Nhuận bên cạnh:
"Gián điệp của các ngươi đã rời đi chưa?"
"Chưa… "
Vương Nhuận lắc đầu:
"Hắn ở trong những đám người này, không có cơ hội chạy trốn."

P5092 nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, hiện tại hắn vô cùng lo lắng Nhâm Tiểu Túc hội do dự, nhưng không đợi hắn mở miệng, trước khi lưu dân kịp xông tới, Nhâm Tiểu Túc đã nhấn nút phát nổ.
Tả Vân ầm ầm nổ vang, thuốc nổ được kích phát nhấc lên khói thuốc súng to lớn.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc xanh mét yên lặng nhìn một màn này, tựa như muốn đem hết thảy đều nhớ trong đầu.
Chiến tranh trên núi Tả Vân chân chính bắt đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận