Đệ Nhất Danh Sách

Chương 683: Trừng Phạt

Vào lúc mọi người dựng lều vải chuẩn bị nhóm lửa nấu ăn thì Nhâm Tiểu Túc để đại lừa dối lại một mình, dẫn Dương Tiểu Cận đi vào sâu trong núi.
Trình Vũ thấy thế nhíu mày, mới ngày đầu tiên đã có người đơn độc hành độc. Đôi tiểu tình nhân này đúng là không chịu nổi tịch mục mà. Khi còn trẻ sao chỉ chú ý hưởng lạc thế này?
Đây là lúc phải cố gắng phấn đấu làm chuyện lớn mới đúng.
Bất quá Trình Vũ nghĩ lại, hai sát thủ cấp C này chưa chắc còn sống mà rời khỏi Thánh sơn. Hơn nữa hai người này nhìn không giống siêu phàm giả thế nào. Muốn phấn đấu thì thành tựu cũng rất có hạn.
Trình Vũ kéo lực chú ý về, hắn phải để ý đám cao thủ giấu mặt của tập đoàn, phòng ngừa họ làm trò mèo gì đó.
Nhưng tới cuối cùng, Trình Vũ vẫn gọi trợ lý của mình tới:
- Thân thủ ngươi tốt, đi theo hai người kia xem họ làm gì?
Trợ lý gật đầu:
- Được, ta đã làm việc thì ngươi yên tâm.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đi tới một sườn núi khác. Sau khi quan sát thấy không còn ai nữa thì Nhâm Tiểu Túc mới nói:
- Ta có năng lực triệu hồi súng ngắm, đưa cho ngươi dùng thử nhé?
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Không cần, đưa cho ta rồi ngươi lấy gì dùng?
- Ta có tới hai thanh vũ khí lận. Một mình ta không cách nào dùng cả hai…
Nhâm Tiểu Túc giải thích, không thể không nói, lựa chọn phục chế năng lực Hứa Hiển Sở của hắn quá ư là chính xác.
Ảnh tử không chỉ là trợ lực lớn nhất của Nhâm Tiểu Túc. Hơn nữa nó còn kết nối với cung điện, mỗi lần Nhâm Tiểu Túc giải tỏa vũ khí đều có hai món. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân có phần chiếm tiện nghi….
Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc đã triệu hồi Hắc thương ra. Dương Tiểu Cận nhận lấy rồi đánh giá:
- Năng lực của ngươi sao kỳ quái thế, giống như một cái rương có vô số vật phẩm vật. Cây súng này có gì đặc biệt không?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tầm sát thương từ 2600m trở lên, không cần dùng tay đổi đạn, có rất nhiều loại đạn, không xẹt ra tia lửa. Ta gọi nó là Hắc thương.
- Còn có súng không xẹt tia lửa?
Dương Tiểu Cận thầm nói:
- Gọi là Hắc thương rất thích hợp, tên này rất thích hợp dùng cho súng bắn tỉa. Tốt lắm.
Dương Tiểu Cận nghe Nhâm Tiểu Túc giới thiệu tới đoạn tự động đổi đạn đã khơi lên hứng thú của nàng.
Ngay lúc Dương Tiểu Cận nhận lấy Hắc thương từ tay Nhâm Tiểu Túc thì âm thanh cung điện vang lên trong đầu thiếu niên:
- Kiểm tra được năng lực của đối phương phù hợp với Hắc thương, có tặng không?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt. Đầu tiên hắn vui vì lâu lắm rồi cung điện mới lên tiếng. Tiếp theo cung điện chẳng khác nào tri kỷ, biết hắn muốn tặng Hắc thương cho Dương Tiểu Cận?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc lập tức cảnh giác, phải biết dù là mở rộng không gian cung điện cũng đòi tiền. Hiện tại sao nó có thể hào phóng như thế chứ?
Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi:
- Cái giá là gì?
- Ký chủ phải chịu trừng phạt trong bảy ngày. Hình thức trừng phạt ngẫu nhiên.
- Ngẫu nhiên là sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi nói thẳng ra không được hả?
Bảy ngày sau hắn sẽ tới Thánh sơn. Đại khái cung điện cũng không muốn hắn thật sự gặp chuyện nên chỉ đưa ra kỳ hạn là bảy ngày. Cho nên kết quả này cũng không quá khó tiếp nhận.
Việc không biết hình thức trừng phạt khiến Nhâm Tiểu Túc có phần thấp thỏm. Có quỷ mới biết cung điện đang muốn làm gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận cầm Hắc thương với bộ dáng yêu thích không muốn buông tay thì cắn môi nói:
- Tặng cho ngươi.
Dương Tiểu Cận bỗng nhíu mày, thanh súng vốn của nàng bỗng hóa thành hư ảnh, dần hợp lại thành một với Hắc thương kia. Cung điện thật sự đã dung hợp Hắc thương với năng lực của Dương Tiểu Cận!
Nhâm Tiểu Túc ngây người. Lúc trước khi Hứa Hiển Sở khoe khoang cái nồi lớn hắn từng suy nghĩ, sợ rằng có nồi kia vô tình hữu ý có liên quan tới hắn. Vì Hứa Hiển Sở chịu tiếng xấu cho hắn nên cung điện mới bồi thường cho hắn ta một cái nồi làm năng lực siêu phàm.
Nhưng lúc ấy Nhâm Tiểu Túc cũng không quá xác định. Chung quy thế giới này không ai có thể gán năng lực siêu phàm cho người khác.
Mà bây giờ, rốt cục Nhâm Tiểu Túc cũng nhận ra, cái nồi kia nhất định có liên quan tới hắn.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cung điện rất thần kỳ, so với bất kỳ năng lực của các siêu phàm giả khác càng muốn thần kỳ hơn. Người khác chỉ có một hai loại năng lực, mà cho tới bây giờ, người lợi hại nhất thì cùng lắm chỉ có hai loại năng lực mà thôi.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc thì khác, năng lực hắn có được bây giờ nhiều đến ngay cả hắn cũng cảm thấy bất thường. Phục chế và tăng cường năng lực của người khác đã khiến Nhâm Tiểu Túc hơi hoảng rồi. Đương nhiên đây cũng chính là nguyên nhân Nhâm Tiểu Túc phải giấu giếm năng lực của mình. Nếu để người khác biết sẽ rất nguy hiểm.
Hiện tại, hắn lại phát hiện bản thân lại có năng lực tặng “năng lực” cho người khác.
Có thể tặng năng lực cho siêu phàm giả có khác nào một loại ban ân của thần linh. Phảng phất như trời sinh đẳng cấp của hắn đã cao hơn người khác một tí.
Hơn nữa, Lý Thần Đàn không thể thôi miên hắn. Trong trận chiến ở Lạc thành, siêu phàm giả muốn viết lại vận mệnh hắn lại bị phản phệ. Dường như rất nhiều siêu phàm giả đụng phải hắn đều như đá trúng thiết bản.
Những siêu phàm giả khác như Lạc Hinh Vũ có thể mở ra Ám ảnh chi môn chỉ có số lượng tối đa 10 lần một ngày. Mà năng lực của Nhâm Tiểu Túc thì không bị hạn chế, có thể dùng bất kỳ lúc nào.
Đoàn tàu hơi nước của Vương Tòng Dương chỉ có bốn toa mà hắn có 16 toa. Nếu Vương Tòng Dương biết chuyện này chắc sẽ tức chết mất.
Hết thảy những chuyện này phảng phất như báo cho Nhâm Tiểu Túc biết, hắn không phải người bình thường…
Thế nhưng năng lực của Nhan Lục Nguyên có thể tác động tới hắn. Chẳng lẽ hắn và Nhan Lục Nguyên đồng cấp? Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc.
Nhưng không chờ hắn kịp suy nghĩ thì trừng phạt đã tới.
Bấy giờ, trợ thủ Trình Vũ phái ra chậm rãi tới gần Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận. Hắn cũng chẳng dám tới gần, vạn nhất Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận là người thâm tàng bất lộ, hắn tới quá gần chẳng phải rất nguy hiểm à?
Hắn đứng ở sườn núi cách đó không xa, dùng kính viễn vọng quan sát chỗ đối diện. Bấy giờ hắn ngây người quay đầu đi về nơi cắm trại.
Trình Vũ thấy trợ thủ về nhanh thì ngạc nhiên hỏi:
- Sao nhanh thế? Có thấy họ là gì không?
Trợ thủ kia do dự một lúc rồi đáp:
- Thấy được, nhưng mà quỷ dị lắm. Ta không biết hình dung thế nào nữa.
Trình Vũ nhíu mày:
- Làm sao, quỷ dị lắm hả?
- Đúng, kỳ cục lắm…
Trợ lý nói:
- Hai người họ lên núi chơi nhảy dây!
Trình Vũ:
- ???
Hắn cứ nghĩ trợ lý sẽ thấy được cảnh hai người kia thân mật hoặc tình cảnh hai người kia bí mật bàn tính kế hoạch gì đó. Vô số khả năng nhưng hắn tuyệt không ngờ đối phương lén chạy đi chỉ để nhảy dây!
Trình Vũ tưởng tượng hình ảnh kia thì có phần cay mắt!
Khi Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận quay về khi cắm trại. Họ cảm thấy ánh mắt của Trình Vũ nhìn mình có phần kỳ quái….
Bạn cần đăng nhập để bình luận