Đệ Nhất Danh Sách

Chương 850: Cảm Thấy Bị Người Khác Chơi


Đám mọi rợ chuẩn bị công kích thấy súng máy lập tức tìm nơi che chắn rồi núp phía sau.
Trước khi mọi rợ tập kích Hỏa Chủng, hai bên đã đánh nhau không ít lần. Đương nhiên, nếu không có Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thì hẳn hai bên sẽ càng chém giết nhau càng thêm kịch liệt.
P5092 biết, có hắn và quân chủ lực Hỏa Chủng ở đây, mọi rợ trên Đại Thạch Sơn chết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Không chỉ P5 biết, kỳ thật đây cũng là đội cảm tử của mọi rợ mà thôi.
Thế nhưng cái chết của đội cảm tử cũng phải đem lại cái giá xứng đáng, đổi lại tính mạng của chỉ huy cao cấp Hỏa Chủng mới là thứ chúng muốn.
Muốn bồi dưỡng một chỉ huy cao cấp cần bỏ ra chi phí, thời gian và tinh lực rất lớn. Đây không phải vị trí dễ dàng thay thế, dù chỉ thiếu chút trình độ cũng không được. Để quan quân không đủ năng lực làm chỉ huy chẳng khác nào chôn một mối họa ngầm trong chiến tranh cả.
Vì thế giết chết quan quân cao cấp là chuyện rất quan trọng, lực sát thương từ chuyện này rất lớn với Hỏa Chủng.
Chỉ là mọi rợ thật sự không ngờ P5092 lại đoán được chúng sẽ tới.
Vì kéo dài thời gian, chúng thậm chỉ để lại hơn 100 mọi rợ nhằm che mắt, dùng tính mạng trăm chiến hữu để cản tốc độ chi viện của Hỏa Chủng.
Trước đó, họ đã nhiều lần xác định binh sĩ chủ lực của Hỏa Chủng đều được phái đi cả rồi. Nếu đối phương biết chúng sẽ tới, vì sao còn ngu xuẩn để nơi trú quân lâm vào trạng thái trống rỗng chứ.
Hỏa Chủng thật sự phát hiện chúng sẽ tập kích à? Hay là nói, khi họ trồi lên mặt nước đối phương mới biết, sau đó mới xây dựng trận địa súng máy tạm thời?
Chỉ huy mọi rợ lạnh lùng nhìn trận địa súng máy trước mắt. Chỗ đó chỉ có hơn 10 người mà thôi, hơn nữa công sự phòng ngự rất đơn sơ, căn bản không giống chuẩn bị từ trước, hắn bỗng cười nói:
- Chỉ là phô trương thanh thế thôi.
Giờ khắc này, chỉ huy mọi rợ là Bách Phu Trưởng càng thêm ung dung. Có lẽ nhân số ở hẻm núi thay đổi khiến đối phương sớm phòng bị. Bất quá bây giờ mới biết có phải đã muộn quá rồi không?
Xa xa trên khung trời, ánh sáng mặt trời dần hiện ra. Mặt trời sắp mọc rồi!
- Các người đi đường vòng đi, trận địa súng máy để ta lo!
Bách Phu Trưởng nói xong thì xông tới, chỉ hai giây hắn đã vọt tới trận địa súng máy.
Bách Phu Trưởng chạy như gấu ngựa, súng máy hoạt động hết công sức nhưng tên mọi rợ này rất linh hoạt, họng súng nặng nề không cách nào theo kịp tốc độ của đối phương!
P5092 thấy mọi rợ giơ rìu lên, rìu gào thét chém thẳng vào binh sĩ điều khiển súng.
Rìu bổ trúng người không dừng lại mà ném văng súng máy ra xa, cho thấy sức mạnh đối phương kinh khủng cỡ nào!
P5092 thấy thế thì nhíu mày:
- Xem ra trong số mọi rợ cũng có tên không tầm thường. Phải báo cáo việc này lên cấp trên, đừng bị chúng che mắt.
Bách Phu Trưởng thấy trận địa súng máy đã bị phá tan thì gào thét:
- Xông lên!
Đám mọi rợ còn lại như báo săn phóng về phía công sự phòng ngự. Rìu không ngừng được ném tới. Hỏa Chủng thấy thế mà da đầu tê dại.
- Đi về hướng ngược lại đi…
P5092 bình tĩnh nói với binh sĩ bên cạnh:
- Nhiệm vụ của các ngươi đã xong, sắp tới không cần tham gia vào.
Nói xong hắn nhặt một chiếc rìu trước mặt, tiện tay ném trở về!
Lực ném còn lớn hơn cả mọi rợ!
Ong… ong….
Tiếng rìu vang lên, bổ vào ót một tên mọi rợ.
Đây là ưu thế của sĩ quan cao cấp Hỏa Chủng. Có lẽ trên đời này hiếm ai có thể sánh bằng. Năng lực cơ bản của họ rất cường hãn, căn bản không sợ bị việc chiến đấu bao giờ.
Bất quá, Bách Phu Trưởng đã tiếp cận được nơi trú quân, mọi rợ theo sát phía sau hắn.
Nếu bị hơn trăm tên mọi rợ này bao vây, dù là P5092 có mạnh tới đâu cũng phải chết thảm.
Lều quân dụng trong doanh địa nhanh chóng bị phá vỡ, đám mọi rợ kinh ngạc phát hiện trong lều vãi cất giấu hơn trăm người!
Bách Phu Trưởng phát hiện có người lao tới, tốc độ còn nhanh hơn cả hắn nữa!
Bách Phu Trưởng tính xông tới nhưng đã bị ngăn lại!
P5 đứng cách hắn hơn 10 mét, cười nói:
- Tự chui đầu vào lưới. T5, đám mọi rợ này giao cho các ngươi.
Lời còn chưa dứt thì T5 lao về phía Bách Phu Trưởng.
Bách Phu Trưởng giơ tay muốn huy quyền đánh nhưng tốc độ T5 nhanh hơn hắn một bậc, không chờ Bách Phu Trưởng dùng hết sức thì T5 đã nắm lấy cánh tay hắn, trả ngược lại cho hắn một quyền, đánh văng tên mọi rợ này.
Trong nháy mắt, từng quyền của T5 nhanh như thiểm điện không ngừng đánh về yếu điểm của Bách Phu Trưởng. Một quyền thiếu chút nữa khiến Bách Phu Trưởng đau tới thở dốc!
Tuy Bách Phu Trưởng có mạnh nhưng vẫn không phải đối thủ của T5!
Trông lều vải không chỉ có T5 mà còn có hơn trăng binh sĩ Hỏa Chủng. Họ mặc quân phục đặc chế, phù hiệu trên tay cũng khác với binh lính bình thường.
Trận địa súng máy cũng chỉ là thứ mà P5092 muốn dùng để che giấu phía sau mà thôi. Sát chiêu chân chính là đội đặc chủng được T5 dẫn đầu phía sau kia kìa.
Đây là đội đặc chủng đã tập kích hàng rào 31. Khi nhận được lệnh bắc thượng thì mấy trăm binh sĩ chia thành ba tổ, chấp hành ba nhiệm vụ khác nhau. Mà một tổ T5 dẫn dắt này được điều cho P5 chỉ huy, cùng tác chiến với binh sĩ chủ lực.
Đội đặc chủng một mực vẫn luôn nghẹn khuất. Khi tấn công hàng rào 31, họ chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa cả.
Không vì gì khác, chỉ vì họ không thể tự mình phá hủy cục tình báo, nhà giam cơ mật, nhà giam bình thường và ám sát Khổng Đông Hải.
Họ đã nghẹn khuất đã lâu, vì thế muốn giết sạch Đại Thạch Sơn, chẳng chừa lấy một tên nào.
Kế hoạch ban đầu là họ dụ mọi rợ tới hẻm núi và đoàn diệt đối phương.
Thế nhưng không chờ họ ra tay thì chợt nhận được tin, có việc khác cần họ làm.
Mắt thấy mọi rợ chết ngày càng nhiều, T5 thậm chí nghi ngờ người đoạt nhiệm vụ của họ tại hàng rào 31 cũng đã tới.
Có lúc, T5 cảm thấy bản thân như đang bị người khác chơi vậy…
Biết suy nghĩ này của T5, P5092 an ủi: Không phải cùng một nhóm người đâu. Yên tâm, lần này sẽ để các ngươi lập đại công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận