Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1035: Dẫn Bọn Họ Về Đại Hưng Tây Bắc A!


Đống lửa chập chờn trong đêm tối, ánh sáng khuếch tán vào trong rừng cây cứ như có người đang nuốt lấy ánh sáng.
Giữa rừng cây hắc ánh, ánh sáng tỏa ra từ đống lửa trông có phần cô linh.
Bởi vì Lý Thần Đàn quay đầu chậm nên hắn không thấy rõ hình dáng khuôn mặt kia, càng không thấy rõ đối phương biến mất như thế nào.
Vì vậy Lý Thần Đàn hô lên:
"Này... Ngươi có thể trở ra lại để ta nhìn cho rõ không!”
Trong rừng cây trống rỗng, không ai đáp lại yêu cầu của Lý Thần Đàn, dường như chỗ đó chưa bao giờ xuất hiện mặt người.
Lý Thần Đàn thấy không ai đáp lại mình thì có hơi thất vọng.
Tiểu Ly Nhân ở bên cạnh khó hiểu hỏi Lý Thần Đàn:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Thần Đàn đáp:
"Ta cảm thấy màn ảo thuật đó rất thú vị, đáng tiếc chưa học được."
Tiểu Ly Nhân mở to hai mắt:
"Ngươi cảm thấy người ta đang làm ảo thuật cho chúng ta xem?”
"Không khác là bao…"
Lý Thần Đàn ngồi lại bên cạnh đống lửa:
"Ngươi sợ à?"
"Có …"
Tiểu Ly Nhân nói:
"Nhưng chỉ một chút. Nếu thật sự có thứ gì đó dơ bẩn tới gần, ta sẽ tán lệch mặt nó.”
"Lợi hại lợi hại…"
Lý Thần Đàn tán dương.
Hắn quyết định trước không quan tâm khuôn mặt xuất hiện trong rừng cây kia nữa mà nhìn đám người hái thuốc đang ngơ ngác bên cạnh:
"Nên xử trí bọn họ thế nào đâu?"
"Sao họ lại muốn hạ độc chúng ta?”
Tiểu Ly Nhân hỏi.
Lý Thần Đàn kiên nhẫn giải thích:
"Hẳn là muốn đi đầu thai sớm.”
"..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Ly Nhân không chút thay đổi:
"Ngươi trả lời nghiêm túc cho ta."
"Lúc trước ông ngoại từng nói, kỳ thật trong tòa núi phía nam rất có thể có bảo vật… "
Lý Thần Đàn nghiêm túc giải thích:
"Trước tai biến, văn minh nhân loại phát triển hùng mạnh. Vì thế ngọn núi và rừng rậm trước mặt chúng ta khả năng cao từng là thành thị, thậm chí là mấy chục tòa thành thị. Nơi này không chỉ có vàng bạc đá quý mà còn có tư liệu và vật phẩm quý giá nữa.”
"Bọn họ thấy hai người chúng ta là siêu phàm giả lại tới đây, sau lưng lưng đeo một cái hòm lớn nhất định nghĩ chúng ta đã lấy được một ít báu vật… "
Lý Thần Đàn nói:
"Cho nên đã nổi lên lòng tham."
Chu thị triệt để lùi về nơi này, ngay cả binh sĩ Chu thị cũng khó lòng vượt qua được khu rừng đầy chướng khí này chứ nói chi người nhặt ve chai.
Trước tai biến, nghề nhặt ve trai rất phổ biến. Vô số người tự nhận bản thân có chút bản lĩnh nên muốn tìm kiếm bảo tàng tồn tại từ trước tai biến, dùng bảo tàng này làm cơ sở lập nghiệp.
Nhưng sau đó, báu vật dần bị lấy hết, không còn thừa lại bao nhiêu, khiến nghề nhặt ve chai dần mai một.
Hẳn khu rừng của Tú Chu Châu này cũng từng có người thường sinh sống. Cơ mà dần dà người chết gia tăng mới khiến mọi người không tới nữa. Nếu không phải là Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân có Trần Vô Địch bách độc bất xâm thì dù là hai người bọn họ cũng không chống đỡ nổi hoàn cảnh ác liệt của nơi này.
Thế nhưng truyền thuyết về việc khu rừng này chôn dấu báu vật vẫn được lưu truyền rộng rãi giữa lưu dân.
"Cơ mà đồ chúng ta tìm được là của chúng ta chứ, vì sao bọn họ muốn cướp…"
Tư Ly Nhân thầm nói.
"Vì bọn họ là người xấu… "
Lý Thần Đàn nhẹ nhàng nói:
"Bất quá bây giờ không thể giết bọn họ. Không có họ chúng ta làm sao ra khỏi đây?”
"Vậy chúng ta đi liền bây giờ hả?”
Tiểu Ly Nhân hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên không phải…"
Ánh mắt Lý Thần Đàn lóe lên:
"Ngươi không nghe bọn họ nói sao, Liên Tộc ở Tú Chu Châu rất thần kỳ. Nếu bọn họ biết đánh nhau thì rất hữu dụng đó.”
"Hữu dụng chỗ nào?"
Tư Ly Nhân hiếu kỳ nói.
"Khi còn ở Thánh sơn, ngươi không nghe bọn họ bàn bạc làm thế nào để đại hưng Tây Bắc à. Chúng ta lôi kéo đám người Liên Tộc này đi đại hưng Tây Bắc, Nhâm Tiểu Túc nhận được phần lễ vật này nhất định sẽ rất vui… "
Lý Thần Đàn hưng phấn:
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Kỳ thật, Lý Thần Đàn nói đám người hái thuốc vội vàng đi đầu thai cũng không sai.
Nếu bọn họ biết người mình muốn hại là siêu phàm giả nổi danh Ác Ma Thầm Thì, không biết họ còn dám đầu độc không.
Những năm nay, dù là sát thủ ưu tú cũng không giết được Lý Thần Đàn chứ nói chi mấy con cá tạp nham nhất thời nảy lòng tham trước mắt.
Hiện giờ, Lý Thần Đàn không chỉ muốn khống chế người hái thuốc mà còn muốn lôi kéo Liên Tộc tới đại hưng Tây Bắc...
Lý Thần Đàn suy tư:
"Làm sao tìm người của Liên Tộc? Bất kể thế nào đi nữa, Liên Tộc nhất định có thật, nhưng bọn họ ở chỗ nào? Được rồi, đợi bọn họ đến tìm chúng ta là được."
Nói xong, Lý Thần Đàn nhìn về phía đám người hái thuốc, cười nói:
"Đêm dài dài dằng không ngủ được, vừa vặn ở trong rừng cũng không có gì làm. Không bằng các vị tới biểu diễn một ít tài nghệ được không? Biểu diễn cái giạng chân, ca múa gì đó chẳng hạn?"
Nhất thời, nhóm người hái thuốc vừa múa vừa hát. Âm thanh vang vọng trong rừng y như tiếng gào khóc thảm thiết.
Trong rừng cây có một bóng đen đang muốn tới gần chỗ đống lửa. Có điều khi cảnh tượng nơi đây thì người này như dã thị bị kinh hãi mà nhanh chóng rút lui!
Lý Thần Đàn quay đầu lại nhìn phương hướng bóng đen rời đi thì phiền muộn nói:
"Bị dọa chạy rồi? Ta còn tưởng bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta nhiệt tình hiếu khách chứ."
Nói xong hắn đứng dậy, ra lệnh cho một người hái thuốc đuổi theo hướng bóng đen rời đi.
Tiểu Ly Nhân ăn ý trực tiếp bay lên cao, tập trung quan sát mục tiêu, đồng thời cũng chỉ hướng cho Lý Thần Đàn đang đứng dưới đất.
Hai bên rượt đuổi nhau trong rừng cây. Bóng đen như quỷ mị xuyên qua những cành lá xanh mướt, chạy đường rừng lại như dẫm trên đất bằng.
"Lượn một vòng thật lớn a… "
Lý Thần Đàn thầm nói:
"Đang muốn dẫn chúng ta đi đâu?"
Lý Thần Đàn không nhanh không chậm đuổi theo, dường như không chút nóng nảy.
Hơn hai mươi phút sau, Tư Ly Nhân vốn đang lơ lửng trên không trung nay hạ xuống bên cạnh Lý Thần Đàn:
"Phía trước có cái động, nàng chui vào trong đó rồi, là một vị tiểu tỷ tỷ mặc áo quần lố lăng."
Đối phương cũng phát hiện Tư Ly Nhân bay trên trời, trong lòng cũng biết phía bên kia có người đang nhìn chằm chằm mình. Căn bản chạy không thoát, vì thế nàng mới tìm một chỗ tránh Tư Ly Nhân.
"Người của Liên Tộc sao?"
Lý Thần Đàn chậm rãi đi đến trước cửa động rộng lớn. Cửa vào cao hơn hai mét, vừa nhìn liền biết là do người tạo nên. Dường như đã qua thời gian lâu nên trông vô cùng rách nát.
"Ồ, có thể là di tích văn minh nhân loại tồn tại từ trước tai biến…"
Lý Thần Đàn nghi ngờ nói:
"Bên trong có thể có bảo bối gì hay không?"
"Nhìn không giống a, cũ nát thế này thì có bảo bối gì được… "
Tư Ly Nhân nói.
"Khẳng định có…"
Lý Thần Đàn ung dung nói:
"Đi, chúng ta xuống xem một chút."
Nói xong, Lý Thần Đàn móc đèn pin từ trong ba lô ra, trực tiếp đi vào, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Tìm được bảo bối gì thì xem như lễ gặp mặt tặng cho Tây Bắc."
Tiểu Ly Nhân thầm nói:
"Ông ngoại luôn nói khuỷu tay ngươi hướng ra ngoài đúng là không sai. Ngươi không chừa cho ông ngoại chút tiền nào sao. Phía bên Tây Bắc kia đâu có thiếu tiền."
Lý Thần Đàn nghĩ nghĩ:
"Nếu bên trong có bảo bối, chúng ta giữ lại một nửa cho ông ngoại!"
Kết quả đi không được bao xa, sắc mặt Lý Thần Đàn dần trở nên cổ quái. Ánh đèn pin chiếu vào mấy chữ trên bức tường.
Bãi đỗ xe ngầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận