Đệ Nhất Danh Sách

Chương 466: Thiếu Một Người

Hôm đó, Lý Thần Đàn thôi miên đội thiết giáp từng nói, có thể giết binh sĩ Tông thị nhưng không thể lạm sát kẻ vô tội.
Lý Thần Đàn thôi miên rất thần kỳ, so với việc khiến người khác phục tùng như một cỗ máy của Tông Thừa thì Lý Thần Đàn là gieo một hạt mầm vào trong tiềm thức của người khác.
Mục tiêu bị Lý Thần Đàn thôi miên có năng lực tự suy nghĩ riêng, đơn giản mà nói, họ có thể phân biệt đâu là binh sĩ Tông thị, đâu không phải.
Tuy đám Nhâm Tiểu Túc dùng xe việt dã của Tông thị nhưng lại mặc đồ của lưu dân.
Cho nên, đội thiết giáp đuổi theo sau muốn tấn công binh sĩ Tông thị nhưng bị Tiêm Đao Liên cản ở giữa, mệnh lệnh không được lạm sát kẻ vô tội khiến họ không thể nổ súng.
Nhưng một khi Tiêm Đao Liên né đi, hỏa lực lập tức đánh tới.
Chỉ là một chi tàn binh mà thôi, đâu phải đối thủ của đội thiết giáp.
Hoặc nói, trong tất cả hàng rào ở phía Tây bắc của Tông thị, lực lượng phòng ngự mạnh nhất chính là chiến lữ ở hàng rào 146. Những lực lượng khác đều được điều ra tiền tuyến rồi.
Cho nên ở hậu phương, căn bản không ai là đối thủ của đội thiết giáp 131 cả.
Những binh sĩ của đội 131 yên lặng ngồi trên xe bọc thép. Đã một thời gian dài họ không được nghỉ ngơi nên hiện tại hốc mắt lõm sâu.
Thế nhưng họ không thể ngủ, mãi cho khi “đèn đã cạn dầu”.
Tiêm Đao Liên nhìn đội thiết giáp đi qua, lại nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đây là sao?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Ta cảm thấy có thể là Lý Thần Đàn đã khống chế họ.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc không có chứng cứ chứng thực. Thế nhưng rõ ràng Tiêm Đao Liên đã nằm trong tầm bắn của đội thiết giáp, vậy mà đối phương vẫn không nổ súng. Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có gì đó không đúng.
Việc này khó nói rõ, nếu nói thì hẳn là do trực giác.
Nhớ lại tình cảnh ở hàng rào Lý thị lúc trước, Lý Thần Đàn thôi miên khiến mọi người như phát điên, dùng sinh mạng của mình để chiến đấu, chỉ sợ đội thiết giáp này chẳng chèo chống được bao lâu.
Mắt thấy đội thiết giáp đi thẳng tới hàng rào tiếp theo, Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, Lý Thần Đàn vậy mà lại có đại ân với cứ điểm 178.
Hay nói, đối phương là cố ý giúp hắn?
Bất kể thế nào đi nữa, đội thiết giáp trước mắt sẽ đem tới “kinh hỉ” thật lớn cho Tông thị.
- Coi như thuận lợi rồi. Thế nhưng trên chiến trường chính diện, ý chí chống cực của Tông thị cực kỳ mạnh mẽ. Thắng thì nhất định phải thắng, thế nhưng chúng ta cũng phải trả cái giá cao.
- Hơn nữa, lần này Tiểu Túc đã giết hơn phân nửa cao tầng Tông thị, chắc chắn nội bộ Tông thị sẽ lộn xộn.
Tiêu Tiểu Thần nói.
Nghe được tin cứ điểm 178 có thể thắng, Nhâm Tiểu Túc yên lòng hơn. Lúc này, Phó đoàn trưởng bị bắt lên tiếng:
- Cũng chưa chắc, tướng lãnh Tông Ứng ở tiền tuyến có uy vọng rất cao trong quân đội. Hơn nữa, những năm gần đây hắn luôn tăng cường giá trị vũ lực của bản thân. Cũng chính vì việc này, cao tầng Tông thị mới đem hắn bỏ xó 3 năm, hiện giờ cao tầng Tông thị mất kiểm soát, nói không chừng hắn sẽ thừa cơ chỉnh đốn Tông thị, trở thành…
Lời còn chưa dứt thì Trương Tiểu Mãn đã lên tiếng:
- Không được, chúng ta nhất định phải nói việc này cho Tư lệnh biết.
Sau đó Trương Tiểu Mãn cầm điện thoại vệ tinh lên gọi, nói hết những gì Phó đoàn trưởng vừa nói cho Vương Phong Nguyên nghe. Kết quả Vương Phong Nguyên đáp:
- Không sao đâu, Tông Ứng sống không quá đêm nay.
Nói xong, Vương Phong Nguyên liền cúp máy.
Đám Trương Tiểu Mãn hai mặt nhìn nhau.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Xem ra Tư lệnh đã chuẩn bị kỹ càng để đối phó hắn. Hẳn có lưu lại hậu thủ.
Trên thực tế, xác thật cứ điểm 178 có hậu thủ. Từ khi Hứa Hiển Sở phục kích binh sĩ Tông thị trên sa mạc kia, hậu thử mà Trương Cảnh Lâm chuẩn bị bắt đầu phát lực. Tỷ như bây giờ, những người còn sống của dòng 3 Tông thị chuẩn bị trốn đi thì bị thầy bói ngăn lại.
Tỷ như trên Tông Ứng trên tiền tuyến còn chưa biết nguy hiểm sắp tới nơi.
Trương Cảnh Lâm ngủ đông, ở ẩn hơn 10 năm. Vừa về Tây bắc đã tiêu diệt Tông thị, khiến cứ điểm 178 không còn đối thủ ở Tây bắc. Tất cả Tây nam bắc, chỉ còn Khánh thị cùng cứ điểm 178 cách nhau một con sông.
Nếu đổi thành người khác hỏi Vương Phong Nguyên, hắn nhất định không nói, Tiêm Đao Liên cũng không có đãi ngộ có thể hỏi được tin tức từ Vương Phong Nguyên.
Thế nhưng có thể tiêu diệt hàng rào 146 không phải ai cũng làm được.
Các tướng lãnh của cứ điểm 178 nghe hàng rào 146 ở phương Bắc bị Tiêm Đao Liên đánh hạ thì biểu tình không khỏi chua chát.
Lúc này, đám Trương Tiểu Mãn đã hoàn thành nghiệm vụ. Chuyện trên chiến trường không còn quan hệ gì tới họ nữa. Tiêm Đao Liên đã nhận được mệnh lệnh, xuất phát tới phía nam, tập hợp với quân tiên phong cùng Chu Ứng Long, sau đó quay về cứ điểm 178.
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Một nửa cao tầng Tông thị bị Tiêm Đao Liên giết, chỉ với một đội Tiêm Đao Liên của chúng ta lại đánh xong cả một lữ đoàn. Lần này quay về chúng ta nhất định có được huân chương tinh vân.
- Phì…
Tiêu Tiểu Thần cười mắng:
- Đại đội trưởng thật không biết xấu hổ, rõ ràng toàn bộ đều là công lao của Nhâm Tiểu Túc, liên quan gì tới ngươi? Không có Nhâm Tiểu Túc, chúng ta có thể sống hay không còn chưa biết à.
- Nhâm Tiểu Túc cũng là người của Tiêm Đao Liên mà…
Trương Tiểu Mãn không vui nói:
- Chúng ta là một tập thể, biết không!
Binh sĩ Tiêm Đao Liên mệt mỏi ngồi trên xe. Bỗng nhiên mọi người có cảm giác có thể thả lỏng. Tất cả đều biết, chiến tranh Tây bắc sắp kết thúc, phần còn lại không liên quan tới mình.
Nhưng khi mọi người cẩn thận nhớ lại. Dường như Tiêu Tiểu Thần nói không sai, trong trận chiến này, nếu không có Nhâm Tiểu Túc, họ đã sớm chết rồi.
Từ lúc đoạt núi Định Viễn tới hấp dẫn cừu hận của binh sĩ chủ lực ở núi Bắc Vịnh, đến cường công núi Cường Loan rồi qua sông, phá hủy đường tiếp tế của hàng rào 144 cho tới phá hủy nhà xưởng quân sự rồi cuối cùng là tiêu diệt hàng rào 146.
Không trách các tướng lãnh tiền tuyến chua chát, tuy Tiêm Đao Liên không đánh trận ác liệt nhưng những việc Tiêm Đao Liên làm còn nhiều hơn những đội khác. Trong khi đó, họ chỉ có 184 người mà thôi.
Có người vụng trộm nhìn Nhâm Tiểu Túc trên xe. Đánh xong trận này, e rằng không ai là không phục Nhâm Tiểu Túc đâu nhỉ?
Đương nhiên, đường tiếp nhận chức Tư lệnh của Nhâm Tiểu Túc còn xa, chiến đấu và chỉ huy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có điều thời gian còn lại rất dài, họ cảm thấy, đợi thiếu niên lớn lên và trở thành người như Trương Cảnh Lâm, khi ấy hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cứ điểm 178.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc vẫn im lặng ngồi trên xe, nhìn qua gió bị bị cuồng phong nhấc lên, không biết đang nghĩ gì.
Khi họ tới điểm tập kết đã là chạng vạng tối, Chu Ứng Long đã sớm đứng đợi ở cửa khẩu đóng quân, không riêng Chu Ứng Long mà tính cả Vương Phong Nguyên, Trương Cảnh Lâm và các tướng lãnh trọng yếu khác đều nơi này
Địa điểm tập kết là bộ chỉ huy Tây bắc.
Đám Trương Tiểu Mãn khập khiễng xuống xe. Chu Ứng Long tức giận tiến lên đạp đối phương một cái:
- Rõ ràng không bị thương mà giả bộ cái gì?
Trương Tiểu Mãn cười đùa, tí tởn đứng dậy:
- Bây giờ chúng ta là anh hùng rồi mà.
Nói xong, Tiêm Đao Liên đã tập họp phía sau Trương Tiểu Mãn.
Trương Tiểu Mãn quát:
- Điểm danh!
- 1!
- 2!
- ...
- 182!
Mọi người liên tục đếm số, binh sĩ Tiêm Đao Liên vẫn lớn giọng như trước. Chỉ là khi tới số 182 thì kết thúc.
Trương Tiểu Mãn cảm thấy có gì đó là lạ:
- Sao thiếu người rồi?
Trương Tiểu Mãn đếm được là 184 người, nhưng bây giờ lại thiếu một cái.
Đột nhiên Tiêu Tiểu Thần nghi ngờ nói:
- Đợi đã, Nhâm Tiểu Túc đâu?
- Đúng rồi! Nhâm Tiểu Túc đâu!
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh đứng trước đội ngũ. Rất nhiều tướng lãnh đứng đợi ở đây chỉ để nhìn thấy rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc trong truyền thuyết lớn lên dài ngắn thế nào. Kết quả bây giờ lại không thấy Nhâm Tiểu Túc đâu?
Chu Ứng Long nhìn Trương Tiểu Mãn:
- Có chuyện gì, ngươi vứt bỏ Nhâm Tiểu Túc rồi?
Trương Tiểu Mãn cũng gấp:
- Nãy giờ có ai thấy Nhâm Tiểu Túc không?
- Thấy a, vừa rồi còn ở đây, hắn ngồi ở ngoài cùng xe tải mà, sao bây giờ chẳng thấy đâu nữa.
- Đúng vậy, ta cũng thấy thế!
Trương Cảnh Lâm thở dài:
- Được rồi, kệ hắn đi.
Lúc này Trương Cảnh Lâm mới hiểu, Nhâm Tiểu Túc vì Tông thị mới tới cứ điểm 178. Bây giờ lại vì Tông thị đã bị tiêu diệt mà rời đi, rốt cuộc nơi này vẫn không giữ được hắn.
Vương Phong Nguyên nhỏ giọng nói:
- Không phải thật sự có khoảng cách chứ…
Trương Cảnh Lâm lắc đầu:
- Không phải.
Nói xong, Trương Cảnh Lâm nhìn về phía Trương Tiểu Mãn:
- Tiếp tục.
Trương Tiểu Mãn đứng thẳng, cánh tay hữu lực nâng tới bên tai, cúi chào:
- Báo cáo Tư lệnh, Tiêm Đao Liên có 184 người, về 183 người...
Lúc nói chuyện, nội tâm Trương Tiểu Mãn vô cùng tự hào. Thế nhưng Tiêm Đao Liên thiếu một người lại khiến hắn cảm thấy vắng vẻ, khó chịu muốn chết.
Nhâm Tiểu Túc lại không chào mà đi.
Nhớ tới một tháng ở chung này, tuy khó khăn và nguy hiểm nhưng đã để lại ấn ký khó phai trong lòng Trương Tiểu Mãn.
Nói xong, Trương Tiểu Mãn đột nhiên thấy thương cảm.
Chu Ứng Long tức giận:
- Không phải thắng trận rồi à, ngươi làm cái mặt này là cho ai coi.
- Báo cáo Doanh trưởng, chúng ta đã nói cùng nhau quay về nhưng lại không thể dẫn Nhâm Tiểu Túc về.
Mọi người bỗng nhiên trầm mặc. Trước đó không ai nghĩ qua, Tiêm Đao Liên thật sự chẳng chết lấy một người.
Ánh chiều tà đỏ như máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận