Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1209: Thực Lực Của Tàn Quân Hỏa Chủng


Trong nháy mắt này, Vương Văn Yến muốn hóa thành sương mù tránh đạn nhưng Vương Uẩn đã sớm có chuẩn bị, không khí quanh hắn trong nháy mắt đè nén khiến Vương Văn Yến không thể động đậy.
Một phát súng, mi tâm Vương Văn Yến chảy máu, khuôn mặt méo mó nằm trên mặt đất.
Vương Uẩn vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, thậm chí còn bắn hai phát vào tim đối phương, mãi đến khi hắn xác nhận đối phương thật sự tử vong mới nhẹ nhàng thở dốc, ngồi xuống đất.
Hắn mở máy truyền tin ra, báo cáo:
"Thiếu soái, đã hạ được Vương Văn Yến."
...
Một cánh quân đột kích gồm 180 người theo hình cánh cung di chuyển trong Căn Đặc thành. Mỗi binh sĩ cầm súng đi cách nhau một đoạn, cam đoan góc độ bắn sẽ luôn ổn định, không gây nguy hiểm gì cho đồng đội của mình.
Các binh sĩ ôm súng trường, tay trái cầm thân súng, tay phải đặt ở nơi có thể bóp cò bất kỳ lúc này.
Một cánh quân đột kích có 12 binh sĩ, mỗi người đều được trang bị lựu đạn, được xem như hỏa lực hỗ trợ.
Một khi bị kỵ binh quy mô lớn chặn giết hoặc bị tấn công, họ có thể nhanh chóng phản ứng, dọn sạch chương ngại cho cánh quân đột kích.
Những binh lính này mặc áo chống đạn, bên trong áo chống đạn đều có tấm thép, bên cạnh bắp chân và xương sườn được trang bị súng lục.
Lần này binh sĩ Hắc Hồ dẫn tới từ hàng rào 144 được trang bị vũ khí tới tận răng.
"An toàn."
"An toàn."
"An toàn."
"An toàn."
Cánh quân đột kích không ngừng tiến về phía trước theo thanh âm thông báo truyền tới từ tai nghe.
Trên nóc nhà, xạ thủ Tudor dần ló đầu lên, kéo dây cung chuẩn bị bắn.
Kết quả không đợi họ kịp ra tay, vài tay súng trong cánh quân đột kích đã kịp thời phát hiện.
Đát đát đát đát, âm thanh thanh thúy và quả quyết vang lên, hỏa lực cường đại áp chế và đánh lui tất cả xạ thủ về.
Vì đối phương ở trên nóc nhà nên nhất thời cánh quân đột kích không thể bắn trúng.
"T4 leo tường, T3 bắc cầu… "
Đại đội trưởng lạnh giọng chỉ huy thông qua tần số truyền tin.
Năm binh sĩ giữa cánh quân đột kích rời đội ngũ, họ vác súng sau lưng, chiến hữu hai bên bắt tay tạo thành một chiếc “kiệu”.
Trong chớp mắt khi bọn họ đạp lên cây cầu kia, hai người đồng đội bắc cầu bỗng phát lực ném hắn lên mái nhà.
Năm T4 như chim bay, mượn phản lực to lớn lao thẳng lên nóc nhà, người còn ở trên không trung, họ đã rút súng giữa hai chân ra bắn liên tục.
Theo sát phía sau còn vài binh lính bình thường khác, hơn hai mươi người leo lên nóc nhà, bắt đầu thanh tẩy địch nhân, kiên quyết không để lại bất kỳ góc chết nào.
Nóc nhà không ngừng vang lên tiếng gọi ầm ĩ cùng tiếng kêu thảm thiết, sau đó lần nữa im lặng.
"Nóc nhà đã an toàn… "
T4 nói.
Không thể không nói, quyết định để P5092 dẫn Hỏa Chủng về của Nhâm Tiểu Túc thật sự rất sáng suốt.
Chi đội vạn người này có một phần ba là T3, còn lại là rất nhiều T4 cùng T5.
Khi P5092 vừa gặp lại những người này, hắn không có ngờ chi tàn quân này lại có thực lực cao thế kia.
Bất quá về sau hắn đã rõ, binh sĩ Hỏa Chủng cùng Vương thị đánh vô cùng thảm thiết, người có thể còn sống trong loại chiến tranh này chỉ có thể là người mạnh.
Thực lực yếu hơn đã sớm bị Vương thị đuổi cùng giết tận rồi.
Cho nên, số binh sĩ này nhất định là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Trên nóc nhà, binh sĩ bắt đầu triệt hạ Kỵ Sĩ, cuối cùng chỉ còn lại năm T4.
Nhưng vào một khắc này, bỗng có người bò lên nóc nhà, tiếng súng vang lên, một T4 còn lại bị đạn bắn trúng bắp chân.
T4 bất ngờ không đề phòng lăn từ trên nóc nhà xuống, phía dưới có vài binh sĩ lanh tay lẹ mắt tiếp được hắn.
Đại đội trưởng nói trong tần số truyền tin:
"Là súng đất, hướng 11 giờ, sử dụng lựu đạn."
Một binh lính nén giận nâng súng lựu đạn lên, bóp cò. Lựu đạn văng lên trời, kéo ra một đường khói trắng thật dài, trên mái nhà bộc phát ánh lửa to lớn, kẻ địch ẩn thân bị nổ bay ra ngoài.
"Kiểm tra miệng vết thương… "
Đại đội trưởng hạ lệnh.
T4 bị đánh trúng đứng dậy nói:
"Không cần, là đạn chì thôi."
Nói xong, hắn dùng chủy thủ rạch một đường vải, lộ ra miệng vết thương.
Dưới bình thường tình huống, đạn chì tương đối mềm, đánh trúng mục tiêu sẽ vỡ ra, tạo thành miệng vết thương hình cái loa. Nếu không xử lý kịp thời để trúng độc chì, độc chì xâm nhập vào máu sẽ ảnh hưởng để hệ miễn dịch của cơ thể.
Nhưng T4 và người bình thường khác nhau, hơn nữa chất lượng đạn chì ở vương quốc Vu Sư xa xa không bằng Trung Thổ.
Chỉ thấy viên mai đạn chì kia bắn lên đùi T4 chỉ để loại vết thương ngoài da.
T4 lấy túi cấp cứu ra, hắn dùng rượu cồn lau chủy thủ rồi rạch một đường lên vết thương, để đạn chì theo máu chảy ra ngoài, không để lại di chứng gì.
Một đao này thậm chí còn không tổn hại gì đến chức năng cơ thể.
"Rượu cồn, băng gạc… "
T4 xử lý vết thương một cách đơn giản, rồi đứng lên nói:
"Tiếp tục đi, ta vẫn có thể hành động bình thường."
Tất cả mọi người yên lặng nhìn xem, T4 nhất định rất đau nhưng toàn bộ hành trình đối phương không hừ lấy một tiếng. Đây chính là cỗ máy chiến tranh mà Hỏa Chủng đã tạo ra.
Đại đội trưởng nhìn đối phương một cái:
"Ngươi lui về sau nghỉ ngơi đi. Trưởng quan đã thành lập bệnh viện dã chiến ở đường An Ninh Đông, ngươi chỉ cần về đó là được trị liệu ngay."
"Không cần… "
T4 lắc đầu nói.
Đại đội trưởng vỗ vai T4:
"Huynh đệ kiên cường! Tiếp tục đi tới!"
Đại đội trưởng xuất thân từ chiến lữ số sáu, sau khi trải qua tận chiến ở Tả Vân sơn, chức vị Đại đội trưởng này cũng được cất nhắc lên.
Nói thật, Hỏa Chủng và chiến lữ số 6 phối hợp với nhau chưa chắc ăn ý, dù sao hai bên cũng thuộc hai tổ chức khác nhau, mà thời gian tiếp xúc cũng chẳng dài.
Hai bên cùng nhau tác chiến chỉ vì hoàn thành mệnh lệnh, cùng nỗ lực vì mục tiêu chung. Nhưng trên thực tế, quan hệ hai bên chỉ có thể coi như sơ giao, có khi còn chẳng thể gọi là bằng hữu.
Nhưng mọi người biết, sau khi trận chiến tranh này kết thúc, mọi thứ sẽ không còn như lúc trước.
Nửa giờ sau, cánh quân đột kích đã đến biên giới chiến trường. Họ rẽ qua một góc đường, thấy được trận địa phòng ngự hỗn loạn của Kỵ Sĩ.
Đại đội trưởng dừng bước, hắn thấp giọng nói:
"Nghỉ ngơi 5 phút."
Năm phút sau, một trận đánh ác liệt sẽ diễn ra, bọn họ đã đến nơi trú quân của địch.
Đại đội trưởng thở hổn hển cười nói với tần số truyền tin:
"Có đôi khi ta rất hâm mộ các huynh đệ đến từ Hỏa Chủng, ai cũng trâu bò vô cùng, không biết mệt mỏi. Nói xem, vì sao các ngươi gia nhập Tây Bắc?"
T4 bị thương cười nói:
"Rất đơn giản, sau khi trưởng quan P5 tìm được chúng ta, ngày nói một câu, chúng ta liền theo ngài ấy về Tây Bắc.”
Đại đội trưởng có chút sửng sốt:
"Nói cái gì?"
T402992 cười:
"Trưởng quan nói, đi với ngài ấy, ngài ấy sẽ giúp chúng ta chết trên chiến trường một cách có tôn nghiêm."
Khi đó tàn quân Hỏa Chủng như chó nhà có tang lùi về hướng bắc. Toàn bộ hàng rào Hỏa Chủng khống chế đều thuộc về Vương thị, bọn họ chứng kiến quá nhiều chiến hữu chết một cách uất ức, không phải chết vì bảo vệ Trung Nguyên lại chết vì dã tâm của vài tên điên.
Khi đó, đối với tín niệm của Hỏa Chủng mà nói, chết có tôn nghiêm càng hấp dẫn hơn nhiều.
Mọi người im lặng lấy lại sức, Đại đội trưởng đếm giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận