Đệ Nhất Danh Sách

Chương 487: Sát Thủ Thần Bí

Khói súng ở hàng rào 63 đã tan đi. Vì phạm vi chiến đấu nhỏ nên không tạo ra bao nhiêu tổn hại với hàng rào. Hơn nữa, chiến đấu giữa hai bên cũng không lan gần tới khu dân cư. Cho nên cư dân trong hàng rào không có thương vong gì cả.
Nhưng với thế lực khống chế hàng rào 63 như Vương thị mà nói, trận chiến giữa An Kinh tụ và Hỏa Chủng chẳng khác nào khiêu khích quyền lực của họ cả.
Tỷ như lão già vẽ đường cùng Hương Thảo khống chế kim loại chẳng hại. Nếu sau này tiến vào hàng rào Vương thị, lọt vào màn hình camera giám sát, họ nhất định bị săn lùng.
Sở dĩ giá nhiệm vụ trong hàng rào Vương thị cao là vì đại bộ phận sát thủ chỉ có thể thực hiện một nhiệm vụ trong đây mà thôi.
Lúc này, trong một phòng quan sát to lớn bên trong hàng rào 62, hơn trăm nhân viên công tác đang làm việc. Camera giám sát nơi này có trên trăm cái, cả căn phòng toàn là màu trắng, trông rất có cảm giác khoa học kỹ thuật.
Vương Vũ Trí ngồi trên xe lăng được Vương Thánh Nhân đẩy vào. Hắn cười nói với nhân viên công tác:
- Cho ta xem báo cáo camera giám sát tối hôm qua đi.
- Camera giám sát ghi được, khi sát thủ có danh hiệu Hương Thảo của An Kinh tự tiến vào hàng rào, camera đã đánh dấu người này xâm nhập phi pháp. Hắn tiến vào thông qua một chiếc xe chở thịt heo đông lạnh…
Nhân viên công tác nọ nói tiếp:
- Chúng ta đã tìm được chiếc xe vận tải kia. Thế nhưng không tìm ra tung tích chủ xe, trong xe vận tải có một ngăn tối được trang bị sẵn, hẳn Hương Thảo tiến vào hàng rào nhờ núp ở nơi đây.
Nói xong, nhân viên công tác đưa cho Vương Vũ Trí một phần tài liệu.
Phần báo cáo này khá đầy đủ. Trừ lão già vẽ đường ra, những người khác đều được trí thông minh nhân tạo nhằm vào cả rồi.
Trận chiến này có phạm vi nhỏ, Vương Vũ Trí đã sớm đoán được. Bất quá vì sao hắn chỉ ngồi nhìn nó xảy ra mà không làm gì thì nhân viên công tác không đoán được.
Trong kế hoạch vốn có của Vương Vũ Trí, hắn muốn để Hỏa Chủng và An Kinh tự tích thêm nhiều thù hận hơn.
Lúc này, Vương Thánh Tri nhìn qua báo cáo phân tích thì chợt thấy 9 tấm hình ở cuối. Trong mỗi tấm là một thân ảnh mơ hồ đang nhảy qua nóc nhà.
Nhân viên công tác bên cạnh nói:
- Đối phương vẫn luôn một mực hoạt động trên mái nhà, cẩn thận tránh được camera của chúng ta. Có thể chụp được mấy tấm này đều nhờ trí thông minh nhân tạo để ý tới hắn khi hắn nhảy qua mấy tòa nhà.
Vương Vũ Trí gật đầu, đọc tiếp báo cáo phân tích: Thân hình của người này cao chừng 184 xăng ti mét, rất đáng dè chừng. Đêm đó một mình đối phương đánh chết sáu nhân viên Hỏa Chủng, trong đó có một đội viên của tiểu đội Lăng Thần, năm đội viên Hoàng Hôn. Người này có mức độ nguy hiểm cực cao, đề nghị toàn lực đuổi bắt.
- Về sau có tìm ra được tung tích người này không?
Vương Vũ Trí ngẩng đầu hỏi.
- Không có…
Nhân viên nọ lắc đầu:
- Trí thông minh nhân tọa phân tích, hẳn hắn đã rời khỏi hàng rào.
- Hắn không phải là An Kinh Tự người?
Vương Thánh Tri hiếu kỳ hỏi.
- Không phải, ngươi xem báo cáo cuối cùng đi. Trí thông minh nhân tạo phân tích được thuộc tính sức mạnh của những người khác. Chỉ có hắn là không phân tích được.
Nhân viên công tác lắc đầu đáp.
Vtn đứng phía sau Vương Vũ Trí tò mò đánh giá thân ảnh mơ hồ kia:
- Sao ta cảm thấy người này quen quen. Dường như đã gặp ở đâu rồi?
Mọi người sửng sốt nhìn Vương Thánh Nhân, lại nghe nàng lắc đầu cười nói:
- Nhưng mà ảnh chụp mờ quá, chắc ta nhận sai người rồi.
Vương Vũ Trí cười lắc đầu:
- Nếu trí thông minh nhân tạo đã xếp hắn vào hàng ngũ cực kỳ nguy hiểm thì sau này đụng độ, các người nhất định phải cẩn thận ứng phó.

Lúc Nhâm Tiểu Túc quay lại hàng rào 61, hắn không quay về nhà ngay mà đi tới quán rượu. Đã nhiều ngày Nhâm Tiểu Túc không được ăn cơm nóng, bây giờ phải ăn bù thôi.
Còn chưa tới quán rượu, Nhâm Tiểu Túc đã thấy được cô nương Tiểu Lộc đang ngồi ở cửa sổ. Dường như Tiểu Lộc đang cúi đầu chồng cái gì đó trên bàn. Nàng nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả, Nhâm Tiểu Túc vừa tính chào hỏi nào thì nghe cô nương kêu một tiếng. Sau đó ôm đống đồ trên bàn vào ngực, chạy tới phía sau quán rượu.
Nhâm Tiểu Túc vừa mới giơ tay lên cũng có thể chào hỏi với hư không…
Thiếu niên đi vào quán rượu. Tiên sinh thì đang kể chuyện xưa:
- Các khách quan đang ngồi chắc không biết. Gần đây hàng rào 63 xảy ra chuyện lớn. Oán hận của công ty Hỏa Chủng và An Kinh tự chồng chất đã lâu. Hai bên bày ra sát cục tại hàng rào 63, Hỏa Chủng muốn lùng bắt siêu phàm giả của An Kinh tự mà An Kinh tự lại muốn một mẻ tóm gọn Hỏa Chủng. Chỉ thấy bảng nhôm được lão già vung lên, kim long được lão vẽ bằng nước đường bay lên trời…
Nhâm Tiểu Túc nghe tới đây thì có phần sửng sốt. Chuyện ở hàng rào 63 mới xảy ra chừng hai hôm, kết quả tiên sinh kể chuyện đã biết?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không để ý. Chung quy hắn cũng đoán được đối phương chẳng phải người bình thường. Hắn cũng không quá quan tâm về việc tiên sinh lấy tin từ đâu.
Vừa vặn, hắn cũng muốn nghe cái nhìn của người bên ngoài về trận chiến lần này.
Tiên sinh kể chuyện tiếp tục nói:
- Nhưng Hỏa Chủng và An Kinh tự cũng chẳng phải vai chính trong trận chiến này. Kỳ thật, trong trận chiến này, trừ 15 người mà Hỏa Chủng phái ra. Còn có một khách mời thần bí khác. Lấy sức một người tru sát 6 người…
Nhâm Tiểu Túc nghe xong thì cảm thấy tiên sinh kể chuyện này thật biết kể chuyện xưa. Gần một nửa câu chuyện đều kể về hắn.
Tiểu Lộc đi vào quán rượu, nàng ngồi xuống đối diện Nhâm Tiểu Túc, thuận miệng hỏi:
- Vừa rồi ngươi có thấy ta làm gì không?
- Không có a…
Nhâm Tiểu Túc vừa nói với tiểu nhị đêm một phần bánh bao thịt dê ra, quay đầu cười nói:
- Vừa rồi ngươi làm gì ở đây?
- Không làm gì hết…
Tiểu Lộc nói lãng sang chuyện khác:
- Lát nữa ngươi cơm nước xong xuôi thì về thăm nhà đi. Gần đây người trong thị trấn nói sân nhỏ nhà ngươi có chuyện ma quái. Nửa đêm luôn có tiếng gào khóc thảm thiết phát ra. Cơ mà chẳng ai dám vào nhìn, sợ bị quỷ ăn.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, nhà hắn cũng bị ma ám?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nghĩ chút liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Gần đây có chuyện kỳ quái gì xảy ra trong thị trấn không?
Tiểu Lộc vụng trộm nhìn tiên sinh kể chuyện rồi nhỏ giọng nói:
- Ngươi đừng cho ông nội biết là ta nói nha. Gần đây ngươi cẩn thận chút, hình như có ai đó đang tìm người trong thị trấn. Bất quá ông nội đã giấu giếm giúp ngươi rồi.
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười:
- Cám ơn.
- Ông nội không cho ta nhắc nhở ngươi, ngươi cũng đừng nói với người nha…
Tiểu Lộc nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này, âm thanh kể chuyện của tiên sinh dừng một tí, thiếu chút nữa muốn quăng chuyện xưa mình đang kể đi, quay đầu nói với phía sau.
Nghiệp chướng a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận