Đệ Nhất Danh Sách

Chương 450: Toàn Thành Lùng Bắt!


Lý Tường biết phòng tình báo đã nắm được chứng cớ và chặn đường truyền tin của hắn. Bằng không sẽ không bắt hắn vào lúc cuộc chiến đang diễn ra, cho nên việc này cũng không quá khó hiểu.
Trương Cảnh Lâm không nói thêm gì nữa:
- Dẫn đi, từ hôm nay, Chu Ứng Long kiêm nhiệm chức lữ trưởng đoàn 103.
Lúc này, Chu Ứng Long nhận được đề bạt ngay khi cuộc chiến đang diễn ra là có quan hệ với Tiêm Đao Liên. Quân tiên phong từng lập nhiều đại công nhưng hậu quả quá thảm thiết, gần như kéo cứ điểm tới tình trạng không còn người dùng.
Trương Cảnh Lâm nhíu mày nhìn bóng lưng Lý Tường bị giải đi. Lúc này, họ lo Lý Tường sẽ truyền tin ra ngoài, mang tới phiền toái lớn cho Nhâm Tiểu Túc.
Vương Phong Nguyên cúi đầu nói:
- Tư lệnh, là ta giám sát bất lực, để hắn thành công truyền tin ra ngoài. Nếu ta sớm một bước, Nhâm Tiểu Túc cũng không cần…
- Việc này không trách ngươi được…
Trương Cảnh Lâm gật đầu:
- Công tác tình báo ba năm dụng một lần. Có thể bắt được hắn đã tốt lắm rồi. Lúc trước khi bắt được dư nghiệt Tông thị, Lý Tường đã bày tỏ lập trường đứng về phía chúng ta. Việc này khó tránh khiến tầm nhìn của ngươi bị xáo trộn, ngay cả ta cũng khó mà nhận ra.
- Còn phía Nhâm Tiểu Túc, một mình hắn xâm nhập hàng rào 146…
Trương Cảnh Lâm bỗng nói:
- Yên tâm, hắn không phải người xúc động làm điều không nắm chắc. Chúng ta chỉ cần chờ kỳ tích xảy ra là được.

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang thăm dò vị trí địa lý của hàng rào 146, như vậy mới có thể một mẻ tóm gọn cao tầng Tông thị.
Nhưng lúc hắn đi trên đường chợt phát hiện binh sĩ hàng rào 146 đang chia nhau ra dán lệnh truy nã. Trên tất cả cột điện của hàng rào 146 toàn là tin truy nã người tên Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc thừa dịp không ai vây xem thì tìm một cột điện vắng vẻ nhìn, rõ ràng người trên bức họa chính là hắn.
Bức họa này là vẽ tay, tất nhiên có rất nhiều sai lệch, thế nhưng trình độ của đối phương rất cao, tuy lệch nhưng chỉ cần có người nhìn thấy lệnh truy nã rồi gặp phải Nhâm Tiểu Túc thì nhất định sẽ cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chỉ thấy trên lệnh truy nã nói, Nhâm Tiểu Túc đang ở gần hàng rào và tìm cách đột nhập vào đây. Nếu có cư dân nào phát hiện hành tung của Nhâm Tiểu Túc thì phải báo ngay cho quân đội của hàng rào 146, khi ấy họ có thể nhận được 200.000 đồng tiền thù lao.
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi, hắn chỉ đáng giá 200.000 đồng…
Bất quá không phục thì không phục nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn nhanh chóng suy nghĩ: Nhất định trong cứ điểm 178 có nội ứng, cho nên Tông thị mới có thể biết được hành tung của hắn.
Chỉ là không biết cứ điểm 178 đã phát hiện nội ứng là ai chưa. Nếu để đối phương một mực truyền tin ra ngoài, e rằng tình huống của hắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên, một đội tác chiến đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc. Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cúi đầu đi qua, kết quả khi đi qua đội tác chiến kia, tổ trưởng của họ cảm thấy có điều lạ nên quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc;
- Ngẩng đầu lên!
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc chạy như đường, nhẹ nhàng nhảy qua tường ngăn vào một sân nhỏ.
Đợi tới khi đội tác chiến nâng súng lên bắn thì Nhâm Tiểu Túc đã biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Đội tác chiến lập tức liên hệ với trạm gác, rống to trong máy truyền tin:
- Phát hiện nhân vật khả nghi, phát hiện nhân vật khả nghi, cầu trợ giúp!
Hàng rào 146 đã giăng một cái lưới lớn. Ngay khi họ nhận được tin từ nội ứng của cứ điểm 178 đã bắt đầu giăng tấm lưới này.
Không phải Nhâm Tiểu Túc không đánh lại đội tác chiến thông thường. Chỉ là trong nháy mắt hắn không cách nào giết hết toàn bộ. Như vậy sớm muộn gì cũng kéo viện trợ tới.
Đến lúc đó, Nhâm Tiểu Túc bị bao vây, chỉ sợ sẽ xong rồi.
Lúc này liền thể hiện ra ưu điểm của việc hành động đơn độc. Nếu hắn dẫn theo Tiêm Đao Liên, chỉ sợ hiện tại còn phải lo cho an nguy của đám người kia. Khi chỉ có một mình Nhâm Tiểu Túc, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể tăng tốc cắt đuôi lực lượng truy đuổi phía sau, thậm chí còn có thể thoải mái đánh cuộc một lần.
Nhâm Tiểu Túc nhảy vào sân, một nữ nhân đang phơi quần áo ngạc nhiên nhìn hắn. Nhâm Tiểu Túc không hề dừng lại, trực tiếp nhảy vào một cái sân khác.
Chỉ nghe tiếng thét liên tiếp vang lên, những tiếng thét đó chẳng khác nào kèn hiệu để binh sĩ hàng rào 146 tìm Nhâm Tiểu Túc.
Rốt cục, khi Nhâm Tiểu Túc nhảy vào một ngõ hẻm thì vừa vặn đụng phải hai binh sĩ Tông thị.
Hai tên binh sĩ thấy Nhâm Tiểu Túc thì tính giơ súng bắn. Thế nhưng một khắc rơi xuống, Nhâm Tiểu Túc nắm chặt nòng súng của hai binh sĩ. Ảnh tử sau lưng lóe lên rồi biến mất, khi Ảnh tử vừa biến mất, trên cổ hai binh sĩ nọ là một đường máu.
Hai người có chút kinh ngạc, bọn họ thậm chí không thấy rõ bóng đen sau lưng Nhâm Tiểu Túc làm gì.
Một hồi truy đuổi diễn ra tại hàng rào 146.
Theo thời gian dần trôi, tấm lưới dần thu hẹp, tới gần Nhâm Tiểu Túc.
Người đi đường thấy binh sĩ Tông thị đang đi chuyển thì nhao nhao trốn vào nhà, sợ cuộc truy đuổi này lại liên lụy họ.
Máy liên lạc của binh sĩ liên tiếp vang lên tiếng kêu ầm ĩ:
- Mục tiêu xuất hiện ở đường Phục Hưng. Lặp lại, mục tiêu xuất hiện ở đường Phục Hưng, đang chạy trên đường Trương Hành về phía đông!
- Mục tiêu đã giết binh sĩ trong đội bộ binh, nhảy vào nhà dân ở đường Trương Hành, di chuyển về phía đông!
Hơn 1000 binh sĩ Tông thị không ngừng di chuyển trong hàng rào 146. Cư dân vụng trộm nhìn những binh sĩ này từ cửa sổ. Họ kinh ngạc phát hiện, ngần ấy binh sĩ Tông thị được phái ra chỉ để truy đuổi 1 người. Ban đầu họ còn tưởng người của cứ điểm 178 đã xông vào hàng rào nên mới tạo ra động tĩnh thế này.
Mà các binh sĩ Tông thị phát hiện, mục tiêu của họ thật không phải người. Tốc độ di chuyển quá nhanh còn không nói. Chỉ cần đối phương tiếp xúc với binh sĩ thì trong nháy mắt binh sĩ Tông thị đều bị hạ gục.
Không ít người chỉ mới nói với máy truyền tin được nửa câu thì im bặt.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã dùng tới súng ống. Vì hắn phát hiện vòng vây của đối phương đã dần thu hẹp, không dùng thương thì hành tung của hắn vẫn bị lộ.
Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể dùng hết thảy thủ đoạn để đột phá vòng vây, mở ra một con đường sống cho bản thân!
Kỹ năng súng ống của Nhâm Tiểu Túc đã đạt tới cấp đại sư, binh sĩ tầm thường không so được. Dù trên đường hắn tình cờ đụng phải đội tác chiến của Tông thị thì Nhâm Tiểu Túc vẫn có thể lập tức nổ súng, dùng hỏa lực áp chế đối phương.
Còn không đợi binh sĩ yểm trợ trốn sau tường phản ứng thì một quả lựu đạn đã xuất hiện dưới chân họ, nổ tung phòng tuyến phòng ngự vừa được dựng lên này.
Nhâm Tiểu Túc giết tới đỏ mắt, không cách này quay lại!
Người chết ta sống là đạo lý Nhâm Tiểu Túc đã sớm hiểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận