Đệ Nhất Danh Sách

Chương 318: Giúp Ta Một Chút!

- Điểm chú ý của động tác nằm ở chỗ khiến đối phương mất cân bằng. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất cầm mắt cá chân đối phương, dùng nó làm điểm tựa để nắm lấy bắp chân đối phương. Sau dùng náng kẹp lại rồi phát lực, đè ép bắp chân. Từ đó, ngươi có thể tạo áp lực trăm cân lên xương mác và xương ống chân của đối thủ.
- Xương ống chân là phần xương cứng nhất, thông qua điểm kẹp ngươi có thể đánh gãy nó một cách đơn giản.
Lục Viễn nói xong liền gọi một huấn luyện viên chuyên môn tới đối luyện với Nhâm Tiểu Túc.
Loại kỹ xảo này phải thực chiến, bằng không sẽ không cảm nhận được chỗ trọng yếu của nó.
Huấn luyện viên nhìn Nhâm Tiểu Túc ốm tong teo không có sức lực gì thì cười nói:
- Chúng ta làm hành động là được.
Huấn luyện viên cảm thấy Nhâm Tiểu Túc là đứa trẻ của Dương thị, được người nhà nhờ vả đưa tới đây. Bằng không sao ông chủ lại tự mình tới dạy?
Cho nên đối với loạn đệ tử này không cần khiến con nhà người ta bị thương, lỡ mà phụ huynh tìm tới cửa thì phiền phức lắm
Lục Viễn nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Dù chỉ là luyện tập nhưng ta vẫn muốn ngươi hiểu rõ những kỹ năng này. Nếu ngươi không đủ nhanh và ổn trọng thì kỹ năng cũng chỉ là kỹ năng mà thôi.
Lúc này, Lục Viễn nói với huấn luyện viên:
- Ngươi cứ dùng toàn lực, đừng để hắn đưa ngươi vào thế khóa.
- Vâng.
Huấn luyện viên trả lời.
Sau khi hai người họ thủ thế xong, Lục Viễn bống nói bắt đầu. Vị huấn luyện viên kia khóa trái Nhâm Tiểu Túc lại phát hiện chân của anh đã bị Nhâm Tiểu Túc khóa cứng ngắc!
Huấn luyện viên sững sờ, anh cảm giác cả người như bị nhấc lên khỏi mặt đất. Chân cũng bị Nhâm Tiểu Túc gắt gao khóa lại.
Không chỉ thế, sau khi Nhâm Tiểu Túc khóa lại, theo bản năng hắn còn muốn ra đòn đánh vào mạn sườn huấn luyện viên, trực tiếp chặn đứng năng lực chiến đấu của đối thủ.
Một khắc này, lông tơ toàn thân huấn luyện viên dựng đứng, phảng phất như vừa gặp chuyện gì cực kỳ đáng sợ.
Lục Viễn nhanh chóng hô to:
- Ngừng ngừng ngừng!
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Huấn luyện viên còn chưa kịp phản ứng gì thì thiếu chút nữa là đi một vòng tới Quỷ môn quan.
Chỉ có Lục Viễn thấy rõ sức mạnh từ một quyền của Nhâm Tiểu Túc. E rằng một khi đánh xuống thì huấn luyện viên sẽ bị phế mất. Nói không chừng nội tạng còn bị vỡ dẫn tới tử vong nữa.
Huấn luyện viên nhanh chóng đứng dậy, anh lại nghe Lục Viễn thành khẩn nói với Nhâm Tiểu Túc;
- Sao vừa ra tay lại muốn lấy mạng người ta thế?
Nghe vậy, mồ hôi không ngừng chảy sau lưng huấn luyện viên.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi đáp:
- Kỳ thật ta cũng không tính làm vậy, chỉ cảm thấy nếu khóa đối phương lại thì vẫn còn yếu lắm.
- Ngươi đang học cách triệt tiêu năng lực phản ứng của đối phương chứ không phải kỹ xảo chết chóc, mềm yếu là thế nào?
Sắc mặt Lục Viễn cổ quái.
- Cũng không phải….
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Gặp phải địch nhân ở nơi hoang dã chỉ có người sống ta chết thôi. Căn bản không có tình huống thứ ba, vì thế ta cảm thấy khóa đối phương lại không đủ. Vạn nhất trong tay đối phương có súng, bắn ta một cái thì ta chết chắc rồi.
Lục Viễn im lặng nửa ngày, từ nhỏ hắn đã sống trong hàng rào. Văn minh hàng rào dạy hắn phải khoan dung độ lượng, ôn hòa giải quyết mâu thuẫn.
Có điều hoang dã lại dạy Nhâm Tiểu Túc một điều, nhân từ chính là yếu đuối.
Huấn luyện viên đứng bên cạnh cảm thấy bản thân không có năng lực đánh trả trước một thiếu niên gầy yếu thì có phần hổ thẹn:
- Quán chủ, ta…
- Không sao…
Lục Viễn vẫy tay cười:
- Không phải vấn đề của ngươi, để ta tới giúp hắn luyện tập. Nếu không có gì thì ngươi đứng bên xem đi. Đây chính là sức mạnh của siêu phàm giả.
Nói xong, Lục Viễn chủ động đối luyện với Nhâm Tiểu Túc. Chung quy người bình thường đối mặt với Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào đồ chơi với hắn. Căn bản không có tư cách đối luyện cùng siêu phàm giả.
Bấy giờ huấn luyện viên mới thả lỏng. Nguyên lai thiếu niên này là siêu phàm giả, khó trách mình không phải đối thủ của hắn. Xem ra chỉ có thể để quán chủ tự thân xuất mã.
Mười phút sau, Lục Viễn dùng sức vỗ tay xuống sàn:
- Buông tay, buông tay ra, ta nhận thua, nhận thua! Từ từ, từ từ thôi, đau quá!
Huấn luyện viên đứng một bên há hốc mồm. Lục Viễn đứng dậy, chăm chú nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Chúng ta phải học được cách khống chế sức mạnh. Ngươi nhớ kỹ, hiện tại ta chỉ muốn cho ngươi xem thử kỹ xảo, lý giải kỹ càng nhược điểm từ các ngón tay, không cần dùng sức đâu…
Nguyên bản Lục Viễn cảm thấy bản thân cũng là siêu phàm giả, sức mạnh cũng không chênh lệch lớn với Nhâm Tiểu Túc. Kết quả là Lục Viễn đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Được rồi, đừng dùng hết sức.
- Vật đi, hôm nay học tới đây thôi…
Lục Viễn nói:
- Mỗi tối nhớ tới, có chuyện cứ gọi điện cho ta. Tiểu Lý, ngươi đưa hắn số điện thoại.
Đợi Nhâm Tiểu Túc đi xong, Lục Viễn đỡ eo nói:
- Tới tới tới, qua đỡ ta nè.
Huấn luyện viên nhỏ giọng hỏi:
- Quán chủ, thiếu niên này là ai?
Lục Viễn tỉ mỉ suy nghĩ nửa ngày cũng không biết hình dung thân phận Nhâm Tiểu Túc thế nào.
Nhâm Tiểu Túc trên đường đi về nhà, bây giờ cũng không tính là quá trễ. Âm thanh chơi mạt chược vang lên hai bên đường. Mọi người trong hàng rào 88 cũng không chú ý tới chiến tranh bên ngoài, dù sao họ cũng chiến thắng.
Trên đường có công nhân vừa tan tầm. Tuy giờ làm việc mỗi ngày trong hàng rào chỉ tới 8 giờ nhưng chẳng ai tới nhà xưởng kiểm tra cả. Vì thế cuộc sống của rất nhiều người trong hàng rào cũng không vui vẻ như lưu dân vẫn nghỉ
Cuộc sống của những người này chỉ quanh quẩn trong hàng rào. Đại đa số chưa từng ra ngoài. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy những người này có khác gì lưu dân cao cấp. Mọi người phục vụ cho tập đoàn, bận rộn cả ngày. Chỉ khác là lưu dân sống ở bên ngoài còn cư dân thì sống bên trong hàng rào thôi.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc nghĩ, ban đêm sống trong hàng rào còn chẳng cần đóng cửa vì không có ăn trộm, mọi người sẽ tin tưởng nhau. Có điều sau khi vào hàng rào hắn biết không phải như vậy
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh quen thuộc truyền vào tai từ trong một hẻm nhỏ:
- Con chín!
Nhâm Tiểu Túc đi vào. Hắn phát hiện An Ngự Tiền ngồi trong tiểu viện cùng hai bà lão và một ông lão. Cả bốn chơi mạt chược vô cùng hăng say.
Nhâm Tiểu Túc nhìn mà ngơ ngác. Hắn cứ tưởng An Ngự Tiền vào sòng bài bị người khác lừa hết tiền, cho nên dù kỹ năng chơi mạt chược là cấp đại sư cũng không thắng được. Kết quả xem ra không phải như hắn nghĩ.
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh quan sát một chút, hắn thấy ông lão cùng hai bà lão kia âm thầm đổi bài dưới bàn. Còn An Ngự Tiền ngồi một bên chẳng biết gì.
Này cũng ngốc nghếch quá rồi.
Nếu Nhâm Tiểu Túc chơi mạt chược mà biết có người đổi bài, chắn hắn cầm bàn phang vào mặt đối phương mất thôi…
An Ngự Tiền thấy Nhâm Tiểu Túc đang đứng thì có chút sửng sốt. Hắn nói với ba người kia:
- Các người chờ chút, ta có bạn tới tìm.
Nói xong, An Ngự Tiền liền đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc:
- Sao ngươi lại tới đây?
- Ngươi lớn giọng như thế…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Ta có cách hai con đường cũng nghe được tiếng ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận