Đệ Nhất Danh Sách

Chương 488: Văn Lý Thiên Khoa

Có người từng nói, nếu một trong năm ngũ giác của con người không dùng được thì những giác quan còn lại sẽ được tăng cường. Mà ngũ giác chính là: thính giác, vị giác, xúc giác, khứu giác và thị giác.
Nhưng con người không chỉ có ngũ giác, họ còn có giác quan thứ sáu trong truyền thuyết, chính là linh hồn.
Có người hỏi, linh hồn có thật không? Con người có thể tồn tại dưới dạng linh hồn không? Khi đó, ngũ giác còn dùng được không?
Từng có người thử phong bế năm giác quan của mình… đóng từng cái lại. Dùng việc này để nâng cao năm giác quan, từ đó tập trung phát triển một giác quan còn lại.
Cuối cùng, trong lúc tâm tình bị kích động, hắn tự kết thúc cuộc đời mình, cũng chính là đóng lại xúc giác.
Có người nói, một khắc đó hắn đã tồn tại dưới dạng giác quan thứ sáu, cũng chính là trạng thái linh hồn. Thế nhưng chưa có ai từng xác minh qua chuyện này, hơn nữa, cũng không ai từng gặp qua con người tồn tại dưới dạng linh hồn cả.
Trở lại chuyện ngũ giác, có không ít người mù với thính lực cực kỳ lợi hại. Có mà việc này cũng không phổ biến, ngược lại, trí nhớ người mù thường sẽ tốt hơn những người có đầy đủ giác quan một ít.
Tiên sinh kể chuyện chính là loại người có thính lực và trí nhớ đều tốt hơn người bình thường. Vì thế, Tiểu Lộc nói gì với Nhâm Tiểu Túc ông đều nghe rõ.
Hiện tại, cháu gái ông lại gạt ông nói hết chuyện nhà cho người ngoài nghe…
Nhâm Tiểu Túc cơm nước xong xuôi thì chậm rãi đi về nhà mình. Trên thị trấn, bây giờ hắn đã là người quen. Nhưng ấn tượng của mọi người dành cho Nhâm Tiểu Túc chỉ dừng lại trên hai chữ có tiền.
Lúc trước, không chỉ nạn dân tới xin cứu trợ. Mà nửa đêm sẽ có vài người với “nghề nghiệp đặc biệt” tới hỏi Nhâm Tiểu Túc có cần phục vụ không. Tuy nhiên đều bị Nhâm Tiểu Túc từ chối. Thậm chí, hắn còn chẳng thèm mở cửa đã đuổi đối phương đi.
Về chuyện ma quái mà Tiểu Lộc nói… Nhâm Tiểu Túc biết chuyện gì đang xảy ra.
Cửa nhà hoàn hảo không hao tổn, Nhâm Tiểu Túc tra chìa khóa mở cửa ra, trực tiếp đi tới sân sau. Kết quả hắn thấy trong sân có năm người đang nằm, khoai tây đầy đất….
Năm người này điều là người bình thường, sớm bị khoai tây xạ thủ bắn chết.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì cả. Mắt thấy trong sân có vài cây cốt đao, nếu đây là nhà của người bình thường thì e rằng người trong nhà đã sớm bị đám người này giết chết.
Người trong thị trấn biết Nhâm Tiểu Túc có tiền nên thỉnh thoảng sẽ có người muốn vào nhà trộm thức ăn. Trước kia Nhâm Tiểu Túc đều tự mình động thủ, sau đó giấu xác vào không gian thu nạp rồi đưa tới nơi hoang dã chôn kỹ.
Mà bây giờ thì đỡ hơn nhiều, tất cả đều có khoai tây xạ thủ đối phó giúp hắn.
Cái gọi là chuyện ma quái, hẳn là do đám người này lẻn vào hậu viện rồi bị khoai tây xạ thủ bắn cho kêu la um sùm….
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lát, hẳn là đám người muốn lẻn vào nhà hắn không ít.
Tiền công của công nhân trên thị trấn rất cao, công việc chính là sửa đường.
Hiện tại cứ điểm 178 và Vương thị đã đạt thành hiệp nghị hợp tác. Tuyến đường từ Trung Nguyên tới Tây bắc cần được tu bổ. Một phần hàng hóa sẽ được vận chuyển bằng cao tốc, phần còn lại sẽ được vận chuyển bằng đường sắt.
Đường sắt không cách nào vào sâu được nội địa Tây bắc, vì khí hậu nơi này lạnh lẽo khiến khả năng xây dựng giảm thấp, hơn nữa phải mất rất nhiều công sức để bảo trì.
Kết quả vào lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhận được tin nhắn:
“Mục tiêu là tiểu đội Bình Minh của công ty Hỏa Chủng, đang ở khu dân cư số 137 trên đường Linh Bảo. Nghi ngờ có tiểu đội Hoàng Hôn phục kích. Nhiệm vụ cấp A, thù lao 1.000.000 đồng. Nhóm năm người hợp tác, được một lần sử dụng phòng an toàn, nếu bị truy sát sẽ nhận được sự bảo hộ của tổ chức.”
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người. Nhiệm vụ này tương tự nhiệm vụ ở hàng rào 63. Hơn nữa, An Kinh tự trực tiếp nâng cao đẳng cấp và thù lao nhiệm vụ. Lúc trước là 3 người hợp tác, bây giờ biến thành 5 người.
Kỳ thật hợp tác hay không, chỉ là nói cho có. Thật chất nhiệm vụ có tới 5 phần tiền thù lao!
Xem ra hiện tại An Kinh tự muốn cùng Hỏa Chủng không chết không dừng. Mới đây thôi đã ban thêm nhiệm vụ nhằm vào công ty Hỏa Chủng.
Cũng có thể vì lần trước bị mai phục nên An Kinh tự tức giận, nhất quyết đánh tan thế lực của Hỏa Chủng trên địa bàn Vương thị mới thôi.
Nhưng lần này, Nhâm Tiểu Túc không tính chen chân vào vũng nước đục trước mắt. Hắn phát hiện, không cần biết hắn tới xem náo nhiệt hay gì. Mỗi lần hắn có ý định không đếm xỉa tới thì kết quả mọi chuyện cũng chủ động dẫn tới trên thân hắn mà thôi.
Chuyện ở hàng rào 63 lần trước gây ra động tĩnh quá lớn. Bây giờ hai bên lai đụng độ nhau thì thật thú vị…
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này sẽ thực hiện trong hàng rào 61. Có khi là do An Kinh tự muốn tìm hắn không? Bằng không sao trùng hợp thế chứ
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc trở nên cảnh giác hơn. Đêm đến, tiếng súng và tiếng nổ phát ra từ trong hàng rào đánh thức Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc tựa như không có việc gì mà chạy tới quán rượu ăn cơm tối. Lúc tới nơi, hắn thấy tiên sinh kể truyện đang nghỉ ngơi ăn uống. Thức ăn tiên sinh ăn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bán mì bình thường mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Tiểu Lộc đâu?
Tiên sinh kể truyện cũng không nói chi tiết, chỉ trả lời:
- Ngươi không vào hàng rào hóng chuyện hả?
- Đến đó làm gì, ta không muốn dính vào vũng nước đục kia…
Nhâm Tiểu Túc vui cười hớn hở nói với tiểu nhị:
- Lấy ta một chén mì, bỏ nhiều ớt. Nghe nói các ngươi mới mua dưa hấu, cắt cho ta một phần. Ta và lão gia tử cũng ăn.
Tiên sinh kể chuyện dùng đôi mắt đục ngầu “nhìn” chằm chằm Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi lội vũng nước đục còn ít à?
- Đều vì cuộc sống khó khăn thôi....
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
- Vào lúc này, đột nhiên tiên sinh kể chuyện hỏi;
- Hỏi ngươi một chuyện, một quả dưa hấu chia thành ba phần, mỗi phần sẽ bằng 0.333 đúng không?
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Đúng thế.
- Mà 0.333 nhân 3 thì bằng 0.999. Ta lại hỏi ngươi, còn 0.001 dư lại đâu rồi?
Tiên sinh kể chuyện bình tĩnh hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ một lát lại nói:
- Ở trên dao cắt? Đúng rồi, ở trên đó á!
Tiên sinh kể chuyện dừng nửa ngày:
- Đúng là văn lý thiên khoa…
Thần sắc Nhâm Tiểu Túc dừng một chút, vừa rồi toàn nói chuyện phiếm nhưng hắn cũng không tới mức mấy đạo lý về số lẻ này cũng chẳng biết.
Nhưng bây giờ, chẳng phải cách gọi văn lý thiên khoa này được truyền từ Tây bắc tới à. Sao ông già này lại biết rõ thế nhỉ.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
- Lão gia tử biết ta là ai không?
- Mọi người đều nói cá chép vượt vũ mông, thế nhưng trên đời này làm gì có nhiều cá chép thành công vượt vũ môn như vậy?
Tiên sinh kể chuyện cầm bát mì còn dư lại, lùa hết vào miệng:
- Ta cảnh cáo ngươi. Loại người nguy hiểm như ngươi bớt chọc tới cháu gái ta đi!
Vào lúc này, Tiểu Lộc ôm một phần dưa hấu chạy tới từ hậu viện:
- Ông nội, tiểu nhị nói người muốn ăn dưa hấu hả? Ta cắt cho người rồi nè.
Tiên sinh kể chuyện quăng đôi đũa xuống bàn. Dưa hấu này làm gì mà cắt cho hắn hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận