Đệ Nhất Danh Sách

Chương 959: Cơ Sở Của Chiến Tranh


"Ngươi còn đồ ăn không?"
Trên trận địa số 2 một binh lính quát:
"Ta nhớ trong lúc ăn cơm ngươi đã lấy hai thanh lương khô mà, mau cho ta một cái, ta sắp chết đói rồi.”
Trận địa số 2 được binh đoàn số 1 đóng giữ, bọn họ cảm giác dường như bản thân đã ở trên trận địa rất lâu rồi. Nhưng kỳ thật chỉ mới chừng bốn tiếng mà thôi, cơ mà đối với bọn họ mà nói, thời gian dài dằng dặc như bốn năm vậy.
Trong chiến đấu, thể lực tất cả mọi người đều tiêu hao một lượng lớn, binh sĩ đói rất nhanh, hơn nữa còn trả lại không có thời gian ăn cơm, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Hơn nữa, đói còn chưa tính, còn có chiến hữu ở bên cạnh khiến ngươi đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương:
"Ta có cái rắm này, ngươi ăn không?"
Một đám hán tử Tây Bắc ở trên trận địa hùng hùng hổ hổ bắn súng, họ cầm súng trường trong tay, nếu có thể bắn chết một mọi rợ, binh sĩ nọ sẽ hưng phấn hô to, mãi đến khi hô tới khản giọng thì thôi.
Tinh lực một người có hạn, đạn dược cũng có hạn.
Từ một khắc khai chiến toàn diện này, từng phút từng giây thế công của quân đoàn viễn chinh chưa từng dừng lại.
Thế nhưng, quân đoàn viễn chinh sẽ không mỏi mệt, vì mỗi đợt tiến công mới đều là binh sĩ chủ lực. đã được nghỉ ngơi dưỡng sức tốt.
Mà chiến lữ số 6 thì khác, bọn họ không có nhiều binh sĩ để không ngừng tiêu hao kẻ địch như quân đoàn viễn chinh. Tất cả mọi người trên trận địa không ngừng phải đối mặt với thế công mãnh liệt. Qua thời gian lâu dần, tất cả mọi người đều sẽ mỏi mệt và đói bụng.
P5092 ở trung tâm điều hành, chiến lữ số 6 là chi đội được tăng cường thêm của Tây Bắc. Dù trong có rất nhiều có quan quân đầy đủ kinh nghiêm, nhưng tất cả mọi người đều chỉ được đề bạt tạm thời, khi đối mặt với trận chiến không ngang sức này hiển nhiên có chút luống cuống tay chân, tỷ như việc tiếp tế từng trận địa cũng cần P5092 nhắc nhở.
May mà hiện giờ hắn có Vương Uẩn, thuận miệng hỏi tư liệu nào cũng rất nhanh nhận được kết quả.
Từng phần vật tư được hậu cần chuyển đến trận địa phòng ngự, vấn đề đói bụng hẳn rất nhanh sẽ được giải quyết, nhưng cảm giác mỏi mệt lại vô pháp tiêu trừ.
Lúc này, đã qua bốn giờ bắn tỉa, tần suất bắn của Dương Tiểu Cận cũng dần chậm lại.
Vì cam đoan độ chính xác cao nên nàng bắt buộc phải làm như vậy. Nếu duy trì tần suất bắn như hiện tại thì e rằng mười phát súng sẽ có ba phát là thất bại.
Hơn nữa, thời gian bắn dài càng dài thì di chứng càng lớn, sức giật của súng bắn tỉa rất lớn, dù Dương Tiểu Cận là Siêu phàm giả cũng có phần gánh không được.
Hõm vai của nàng mơ hồ run lên, ngón tay bóp cò cũng dần đau xót. Thậm chí còn hơi run rẩy, cả cánh tay phải cũng dần không còn sức.
Nhâm Tiểu Túc ở dưới núi lớn tiếng hỏi:
"Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, ta thấy trạng thái của ngươi không tốt lắm."
Kết quả Dương Tiểu Cận nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nổ súng:
"Về tiền tuyến của ngươi đi, chỗ này của ta ngươi không cần quan tâm. Những người khác đều không nghỉ ngơi, ta bằng cái gì lại được nghỉ ngơi? Ngươi lại từ tiền tuyến chạy qua, ta liền nổ súng bắn ngươi."
Nhâm Tiểu Túc:
"... Được rồi."
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận càu nhàu thì nhướng mi cười. Hắn biết cô nàng này có thể chiến đấu tiếp.
Nhâm Tiểu Túc không nói gì nữa mà quay người chạy tới trận địa số 4, đạn dược phía bên kia đã sắp dùng xong, tham mưu tác chiến nói trưởng quan P5092 đã cho chuyển đạn dược dự trữ qua, nhưng Nhâm Tiểu Túc lo lắng giữa chừng xuất hiện vấn đề nên tới đó quan sát một chút.
….
Lúc này P5092 không chỉ điều hành vận chuyển đạn dược mà còn sai người lấy một ít nước lên tiền tuyến để làm lạnh súng máy. Không còn cách gì khác, vì cam đoan súng máy hạng nặng có thể sử dụng bình thường, chỉ có thể để các binh sĩ nhịn khác một chút.
Bây giờ không phải lúc để thương cảm binh sĩ, cũng không có cách nào thương cảm mọi người, may mà tất cả mọi người đều hiểu.
Ban đầu Trương Tiểu Mãn còn hỏi, có cần ưu tiên cho binh sĩ uống nước trước rồi dùng nước tiểu làm lạnh súng máy không. Tuy có hơi buồn nôn nhưng là lại vẹn cả đôi đường a.
Kết quả P5092 trả lời không được, nước tiểu không đủ lạnh, hơn nữa hiện tại các binh sĩ đã lâm vào trạng thái thiếu nước, nước uống vào sẽ bổ sung cho cơ thể, kỳ thật không ra bao nhiêu nước tiểu.
Có ít người cho rằng phương pháp vẹn cả đôi đường trên chiến trường có rất nhiều. Nhưng đó là vì bọn họ chưa từng trải qua chiến đấu thảm thiết mà thôi.
Công thủ chiến sẽ phải hao tổn rất nhiều binh lực, khiến binh sĩ mệt mỏi tới cùng cực. Hiện tại quân đoàn viễn chinh sẽ không thu tay. Lúc này bọn họ chỉ cần lơ là một chút thì trận địa phòng ngự sẽ có thể lấy lại sức.
P5092 hỏi Vương Uẩn:
"Đại lừa dối đã tới trận địa số 2 chưa?"
"Tới rồi… "
Vương Uẩn nói:
"Bất quá tình huống cũng không quá lạc quan, vừa rồi hắn gấp rút tiếp viện trận địa số 3 đã hơn mười cao thủ của đối phương vây công, thiếu chút bị kéo ra bên ngoài trận địa. Hiện tại thật vất vả mới quay lại được, xem chừng có chút kiệt lực. Bất quá hắn nói không vấn đề gì, hắn vẫn có thể đánh."
P5092 lắc đầu:
"Một người đối mặt hơn mười mọi rợ cao thủ quả thật có chút cố hết sức. Tốt nhất hãy để cho hắn nghỉ ngơi một chút."
"Nếu không ta cùng Quý Tử Ngang sẽ tới trận địa số 2 nhé? Phối hợp với binh sĩ đóng quân nơi đó hẳn không có vấn đề gì…."
Vương Uẩn nói.
"Không được, hiện tại hai người các ngươi phải ở lại bộ chỉ huy. Các ngươi phải hiểu, các ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm…"
P5092 kiên định nói.
Lúc này, đại lừa dối đang dựa vào công sự phòng ngự thở hổn hển, đoàn trưởng Tiền Đức Văn bên cạnh nói:
"Trương Hổ Thắng trưởng quan..."
"Đừng gọi đại danh của ta, gọi ta là đại lừa dối a. Cái tên đại lừa dối này nghe lâu quen tai rồi, nghe tên thật không quen."
Đại lừa dối hùng hùng hổ hổ nói.
"Được, đại lừa dối trưởng quan…."
Tiền Đức Văn nói:
"Ta thấy sắc mặt ngươi có phần trắng xám, bây giờ chúng ta đã chịu được, ngươi nghỉ ngơi chút đi.”
Đại lừa dối cười mắng:
"Đại lừa dối trưởng quan là cái quái gì.”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên chiến sĩ trọng giáp đã vọt tới tấm chắn của trận địa số 2.
Những Chiến sĩ trọng giáp này đỡ lấy từng pháp súng mà đi tới, mắt thấy bọn họ sắp đột phá trận địa thì đã bị súng máy hạng nặng cùng súng lựu đạn khó khăn ngăn cản.
Chiến sĩ trọng giáp như chống lại mưa to gió táp mà tiến lên. Khi cự ly của bọn họ chỉ cách phòng tuyến chừng năm mét, càng thì tốc độ càng tăng, cứ như nhất cử phải phá tan phòng tuyến!
Kết quả, một chiến sĩ trọng giáp vừa chạm tay vào biên giới công sự phòng ngự, chuẩn bị mượn lực nhảy lên thì một cái chân to đã đạp lên đầu hắn, khiến hắn gãy cổ!
Đại lừa dối mau lẹ nhảy ra phòng tuyến:
"Dùng hỏa lực yểm hộ ta! Cản đám mọi rợ phía sau lại, những mọi rợ mặc trọng giáp này đều giao cho ta!"
Chỉ là một trong chớp mắt, binh lính phía sau trận địa phòng ngự đã nâng họng súng lên. Súng máy hạng nặng trên phòng tuyến lập tức tạo thành hỏa lực đan chéo. Khiến chiến sĩ trọng giáp phía sau không cách nào tiến lên, tránh đám mọi rợ đồng loạt vây giết đại lừa dối.
Đại lừa dối vừa chặn giết Chiến sĩ trọng giáp vừa quan sát quân đoàn viễn chinh bị hỏa lực áp chế ở phía xa, cao giọng tán thán:
"Có thủ đoạn a. Lửa này lực áp chế rất xinh đẹp, còn dư lại đều giao cho ta!"
Đoàn trưởng Tiền Đức Văn đằng sau phòng tuyến cấp bách chỉ huy binh sĩ xạ kích, giúp đỡ đại lừa dối giải trừ hậu hoạ. Tuy bọn họ không có biện pháp gì tốt để chặn Chiến sĩ trọng giáp nhưng bọn họ vẫn sẽ cố hết sức cống hiến lực lượng của bản thân.
Chiến tranh đã kéo dài tới bây giờ, đã không ai có thể rảnh rỗi mà để ý tới một người. Trận địa phòng ngự này cũng không phải dựa vào Dương Tiểu Cận, đại lừa dối, Nhâm Tiểu Túc, P5092, Quý Tử Ngang hay Vương Uẩn trực tiếp ra tay.
Tất cả đều là dựa vào mỗi một tướng sĩ bên trong chiến lữ số 6 ra sức bảo vệ.
Có lẽ siêu phàm giả trong trận chiến này chói mắt hơn nhưng những binh sĩ bình thường mới là cơ sở tạo nên phòng ngự vững chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận