Đệ Nhất Danh Sách

Chương 398: Tam Đẳng Công

Chu Ứng Long đặc biệt kiểm tra miệng vết thương của thương binh.
Tất cả đều là vết thương do súng gây ra.
Có thương binh xui xẻo bị trúng mảnh vỡ do lạc đạn.
Hơn nữa, dưới tác dụng của Hắc dược, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy rồi, trông cũng không quá nghiêm trọng lắm.
Nhóm thương binh không bị đưa đi, thậm chí họ còn bước xuống cáng cứu thương nhảy a nhảy, biểu thị bản thân không bị gì cả.
Họ không hề giả bộ mà thật sự là không sao.
Trương Tiểu Mãn đứng bên cạnh mắng to:
- Các ngươi bình phục rồi, sao suốt đoạn đường không tự mình đi đi?
Thương binh tươi cười hớn hở:
- Cũng có đi một tí mà…
Đám chiến hữu khiêng họ lúc trước mắng to:
- Đám người thất đức này!
- Đúng là không biết xấu hổ mà!
Bấy giờ, Chu Ứng Long hỏi:
- Các ngươi chiếm xong Định Viễn mà chỉ có mấy người bị thương thế này thôi à?
Trương Tiểu Mãn khiêm tốn nói:
- Đều nhờ Chu doanh trưởng huấn luyện tốt a.
Chu Ứng Long tức tới phát cười:
- Đứng đây càn rỡ kiểu gì thế hả, mai đi báo cáo trận chiến cho ta!
Sắc mặt đám người Trương Tiểu Mãn hóa đen:
- Doanh trưởng, Tiêm Đao Liên chúng ta là công thần đó. Hiện giờ tới căn cứ phải được chiêu đãi chứ không phải bắt chúng ta đi ghi cái gì mà báo cáo chiến đấu.
- Làm sao?
Chu Ứng Long liếc xéo Trương Tiểu Mãn:
- Muốn ta tự mình dâng rượu cho ngươi hả?
Trương Tiểu Mãn nghĩ nghĩ:
- Cũng không phải không được.
Chỉ thấy Chu Ứng Long đá vào mông Trương Tiểu Mãn:
- Cút đi ghi báo cáo cho ta!
Việc làm báo cáo sau mỗi trận chiến là lệ cũ. Một mặt để tổng kết chi tiết những việc xảy ra trong trận chiến, mặt khác cũng là để tổng kết kinh nghiệm trong quá trình chiến đấu, tránh lặp lại những sai lầm cũ.
Thế nhưng với đám hán tử như Trương Tiểu Mãn, việc báo cáo chiến đấu này rất phiền.
Đánh cũng đánh thắng rồi, còn tổng kết sai lầm rút kinh nghiệm cái gì chứ. Chẳng phải đánh thắng là xong chuyện rồi sao.
Tất cả người trong Tiêm Đao Liên đi vào lều, vây quanh Trương Tiểu Mãn.
Lúc này, Trương Tiểu Mãn cầm bút vở đưa cho Nhâm Tiểu Túc:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi…
- Ta là lưu dân, không biết chữ.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Ặc…
Trương Tiểu Mãn hậm hực cúi đầu. Bất quá hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Người nối nghiệp của Trương tư lệnh sao có thể không biết chữ?
Ngươi nha, không muốn viết báo cáo thì nói thẳng, cần gì phải dối lòng như thế chứ!
Cuối cùng Trương Tiểu Mãn cắn bút máy, cố hết sức nhớ lại chi tiết chiến đấu:
- Ta cảm thấy ta còn chưa kịp làm gì thì đã thắng rồi.
Nghĩ ngợi nửa ngày, Trương Tiểu Mãn cũng không biết nên viết báo cáo kiểu gì. Chủ yếu toàn bộ công lao đều của Nhâm Tiểu Túc, thực tế là vậy.
- Nhâm Tiểu Túc, báo cáo này vẫn là ngươi tới viết đi. Ngươi không biết chữ thì đọc cho ta ghi…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Mấu chốt là chúng ta không biết ngươi làm thế nào để quấy rối hang ổ thổ phỉ tại Định Viễn. Hơn nữa, đây là công lớn, một khi báo cáo được nộp lên, ngươi lập tức được thăng chức!
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh nói:
- Ngươi cứ ghi mọi người anh dũng tấn công là được. Chiến đấu là chuyện của cả đội, không thể để một mình ta chiếm hết công lao được.
- Như vậy không tốt…
Trương Tiểu Mãn khó xử nói:
- Chúng ta không thể là chuyện xấu hổ như vậy được.
- Không có gì xấu hổ cả…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Được rồi, để ta ghi cho.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhận bút vở từ tay Trương Tiểu Mãn, lưu loát ghi lại quá trình chiến đấu, nội dung là từng chiến hữu anh dũng vô cùng, mưu trí siêu quần thế nào.
Còn viết họ phá tan trận địa thế nào, tự động giết địch thế nào.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh nhìn tới hoa mắt:
- Ta lợi hại dữ vậy hả?
Viết xong, Nhâm Tiểu Túc đưa báo cáo cho Trương Tiểu Mãn:
- Đưa cho Doanh trưởng đi, công lao là của tất cả mọi người.
Đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, hiện giờ hắn cũng không quá trung thành với cứ điểm 178. Hắn chỉ muốn nhờ lực lượng của cứ điểm để báo thù Tông thị mà thôi.
Vì thế đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, công lao gì đó không quan trọng.
Báo thù xong, hắn muốn tới Trung Nguyên tìm đám Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên, không tính ở lại cứ điểm 178 thăng quan tiến chức.
Cho nên, công lao cứ để người khác hưởng là được.
Tới bây giờ, toàn bộ Tiêm Đao Liên đều đã chấp nhận Nhâm Tiểu Túc, không còn ai bài xích hắn nữa.
Chuyện Nhâm Tiểu Túc hại họ đánh nhau với Đại đội 2 cũng bị đám hán tử ném lên tận chín tầng mây.
Chỉ là Chu Ứng Long cần phần báo cáo này là vì hắn muốn xem Nhâm Tiểu Túc có điểm gì lợi hại. Hắn biết rõ, phần lớn công lao của việc Tiêm Đao Liên không ai bị thương sau trận đánh đều nhờ Nhâm Tiểu Túc. Chu Ứng Long muốn xem người nối nghiệp được Tư lệnh lựa chọn rốt cuộc có dạng gì.
Kết quả trong phần báo cáo này gần như không có tên của Nhâm Tiểu Túc!
Chu Ứng Long không vui nhìn Trương Tiểu Mãn:
- Ngươi dám tham công của cấp dưới, có tin lão tử đập chết ngươi không?
Trương Tiểu Mãn ủy khuất nói:
- Báo cáo này là do chính Nhâm Tiểu Túc ghi đó.
Chu Ứng Long nghe vậy thì im lặng một lúc. Thiếu niên này một chút cũng không tham công ư? Đến cùng người nối nghiệp mà Trương tư lệnh tuyển chọn là cái dạng gì thế này.
Sau khi về đám chiến hữu nhất định sẽ hỏi hắn, Nhâm Tiểu Túc ở trong quân hắn là người thế nào. Kết quả Chu Ứng Long thân là Doanh trưởng lại không cách nào trả lời được. Đây là sao chứ?
Đột nhiên, Chu Ứng Long hỏi Trương Tiểu Mãn:
- Ngươi nói ta nghe xem, trong trận chiến này, đến cùng Nhâm Tiểu Túc đánh trận thế nào?
Trương Tiểu Mãn thành thật nói:
- Báo cáo doanh trưởng, ta cũng không thấy…
- Cút!

Ở căn cứ, sinh hoạt cũng không thư thái như mọi người vẫn tưởng. Sáng sớm, vào lúc 6 giờ 20, Nhâm Tiểu Túc đã nghe tiếng kèn hiệu rời giường.
Tiếp đó, mọi người tập kết theo đội, chạy nhao nhao ra ngoài. Sau khi ra tới ngoài sân, cả đám không ngừng hô khẩu hiệu.
Chạy việt dã mang theo vật nặng 5 ki lô mét là bài tập bắt buộc trước khi lên chiến trường. Chỉ có Tiêm Đao Liên là ngoại lệ, vì Tiêm Đao Liên vừa đánh trận về, có thể hưởng thụ đặc quyền không cần huấn luyện, nghỉ ngơi lấy sức.
Khi kèn hiệu vang lên, Tiêu Tiểu Thần nằm trên giường xếp không ngủ lại được:
- Âm thanh này vừa vang, không rời giường khiến ta cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Có ai không ngủ được giống ta không?
Trong lều quân dụng có tiếp đáp thưa thớt của mọi người:
- Hay đi chạy bộ đi?
- Ngươi cũng không ngủ được hả?
- Ngủ được mới là lạ…
- Đi, chạy việt dã thôi!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc thấy mọi người trong đội đứng dậy mặc quần áo cũng đứng dậy rời giường theo. Khi tới ngoài lều, hắn phát hiện Đội 2, 3, 4 cũng thức dậy rồi.
Ngay cả binh y tế cùng thành viên của Đội bếp cũng không ngoại lệ.
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở:
- Mọi người thật giỏi. Tuy Tiêm Đao Liên chúng ta đánh thắng trận nhưng tất cả đều không được kiêu ngạo, việc huấn luyện phải thật kiên trì!
Tiêu Tiểu Thần nhỏ giọng nói thầm:
- Chẳng phải người kiêu ngạo nhất là Đại đội trưởng ngươi à…
- Không nói gì ngươi sẽ chết đúng không?
Trương Tiểu Mãn trừng mắt nói.
Kết quả lúc này, lính cần vụ một đường chạy tới nói với Trương Tiểu Mãn:
- Đại đội trưởng Trương Tiểu Mãn, Chu doanh trưởng kêu ngươi tới bộ chỉ huy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận