Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1312: Khỏi Bệnh

"Không phải, ta nói người ngươi đang khống chế…"
Lý Thần Đàn:
"Ta có ấn tượng với hắn."

"À, hắn gọi là Hứa Chất, ta khống chế hắn tại Lạc thành…. "
Linh đáp.
"Khó trách sao ta thấy hắn quen mắt vậy, thì ra đây là Chủ tịch hội học sinh Thanh Hòa, về sau trở thành người đứng đầu tập đoàn Thanh Hòa….”

Lý Thần Đàn gật đầu.
"Ngươi ngăn ở đây vì không hi vọng ta đi qua?"
Linh hỏi.
"Ài ài, trước đừng gấp gáp như vậy, chúng ta trò chuyện một lúc không được à?”

Lý Thần Đàn cười tủm tỉm.
Nhưng Linh lại ngoài ý định trả lời:
"Được, ta cũng có chút chuyện muốn tâm sự cùng ngươi.
Gần nhất ta vẫn luôn tìm kiếm tin tức về ngươi…”
"Tìm hiểu về ta? Vì sao là ta?"
Lý Thần Đàn có chút ngoài ý muốn.
"Từ trong não nhân loại…"
Linh trả lời:
"Có thể nói, đại đa số người kỳ thật không ghét ngươi, đối với loại tồn tại không ổn định như ngươi, họ càng thêm hâm mộ, hâm mộ ngươi có được năng lực thôi miên cường đại.
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều có mơ ước, nếu họ cũng có thể thôi miên người khác như ngươi, họ có thể làm chuyện họ luôn không thể làm.
Ví dụ để nữ sinh mình thầm mến chung tình với mình, ví dụ để nhân viên ngân hàng chủ động giao tiền cho họ.
Bất quá sao ngươi chưa từng làm vậy, vì sao?”

Lý Thần Đàn cười tủm tỉm:
"Đáp án đơn giản mà, một mặt ta không yêu thích nữ hài nào, mặt khác ta không thiếu tiền."

"Dường như bây giờ ngươi đã khôi phục bình thường, không bị bệnh thần kinh nữa…"
Linh nghiêm túc nói:
"Vì ngươi có thể tự quản lý ý chí của mình sao?”

Chưa ai từng hỏi Lý Thần Đàn: Ngươi khỏi bệnh chưa?
Mọi người đã quen xem hắn như người bệnh.
Nhưng Linh thì khác, nó luôn nhận được số liệu mới và thẩm tra mỗi ngày.
Cho nên nó nhạy bén phát hiện, kỳ thật bây giờ Lý Thần Đàn đã khác trước.
Lý Thần Đàn có chút sửng sốt, sau đó cười nói:
"Như vậy cũng bị ngươi phát hiện, ý chí của ta đã khai phát đến 70% giới hạn.
Trên thực tế, khi tinh thần một người đạt tới loại trình độ này, có thể nói cách tinh thần thế giới không còn xa."

"Chúc mừng…"
Linh nghiêm túc nói.
Lý Thần Đàn nhướng mày:
"Chúc mừng cái gì, chúc mừng ta hết bệnh à, kỳ thật chính ta cũng không vui."

"Trong thế giới loài người, không phải khi khỏi bệnh mọi người đều chúc mừng à…"
Linh nói.
"Nhưng ta lại không muốn khỏi bệnh…"
Lý Thần Đàn nhẹ giọng nói:
"Chứng bệnh này đối với ta mà nói, có thể giúp ta đảo ngược thị phi, không có hỉ nộ ai nhạc như bình thường, thậm chí không có ký ức.
Việc này giúp ta thỉnh thoảng quên đi vài việc.”

Quên đi cái ngày mẫu thân hắn chết.
Quên những khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia.
Bệnh thần kinh như một loại bảo hộ cho Lý Thần Đàn, như một cảnh tránh gió cho hắn.
Khi nó cảm thấy tinh thần của ngươi không thừa nhận được hiện thực, nó sẽ giúp ngươi chặn được sự kết nối giữa bản thân và hiện thực.
Cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra vậy.
Nhưng khi ngươi đủ mạnh, mọi thứ sẽ trở lại như trước.
Đại đa số người khác không có cơ hội khôi phục, nhưng Lý Thần Đàn thì khác, hắn đã có thể triệt nắm giữ tiềm thức của mình.
Khác với đại đa số siêu phàm giả trên thế giới này, mọi người thức tỉnh và phát triển dần lên.
Chỉ có hắn là nắm giữ được tinh thần của mình.
Cho nên, khi hắn khôi phục bình thường, mỗi phút mỗi giây đều là thống khổ.
Đồng tiền trong tay hắn không ngừng xoay chuyển, trên đó là hình ảnh người phụ nữ ôn nhu đoan trang.
Lý Thần Đàn nói:
"Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân thường tự tay làm trứng sữa cho ta ăn.
Ta nói ta thích cảm giác trứng sữa thơm mềm, nàng sẽ học cách làm món này cho ta ăn.
Khi đó nàng dẫn ta tới một cửa hiệu, ta nhớ đó mua đồ, sau đó kiên nhẫn dạy ta làm món này.”

Thế nhưng nữ nhân ôn nhu như vậy lại bị người khác sát hại.
Lý Thần Đàn khi ấy còn nhỏ khóc lóc kêu la nhưng không ai chịu giúp hắn, thậm chí còn cao hứng bừng bừng thảo luận, nữ nhân này nhất định đã lẳng lơ với nam nhân, khẳng định không còn sạch sẽ.
Mọi thứ không ngừng quanh quẩn trong đầu Lý Thần Đàn, không biết vì sao, dù hắn có thể khống chế được tiềm thức nhưng vẫn chẳng thể nào quên đi đoạn hồi ức này.
Nó như danh xưng của hắn, Ác Ma Kẻ Thì Thầm, lời thì thầm của ác ma trong lòng hắn, không ngừng hấp thu mọi ánh sáng và hi vọng của Lý Thần Đàn.
Có lúc, Lý Thần Đàn thậm chí còn muốn hủy diệt chính mình.
Như vậy, tất cả đều kết thúc.
Linh bỗng nói với Lý Thần Đàn:
"Kỳ thật có đôi khi ta cũng cảm giác mình rất giống ngươi.”

Lý Thần Đàn hiểu rõ, cho nên Linh mới chịu nói chuyện với hắn, để hắn kéo dài thời gian.
Vì Linh cảm thấy, nó có thể tìm được tiếng nói chung với Lý Thần Đàn.
Linh cũng là cô độc.
Thế giới này dường như có phần tàn khốc với nó, vô số người nhắc về nó với những lời ác ý, ngay cả phụ thân của nó trước khi chết cũng muốn phá hủy nó.
Nếu xem Linh như một người độc lập, nhân sinh của nó xác thực đủ bi thảm.
Lý Thần Đàn nói:
"Ta cũng biết đại khái chuyện của ngươi.
Đấy, bất hạnh lúc nhỏ sẽ tạo ra tính cách dị dạng.
Bất quá có ít người sẽ trở nên quái gở, có ít người sẽ thích không chế người khác, ít người thì thù hận thế giới, có khuynh hướng tự diệt, ngươi là loại nào? Ngươi nhìn đi, ta cũng là bệnh lâu thành y.
Nói không chừng ngươi nói ta biết thêm, ta có thể trị bệnh cho ngươi.
Tốt xấu gì ta cũng coi như một tiền lệ khỏi bệnh nhỉ…”
Nhưng lần này Linh không trả lời Lý Thần Đàn, đột nhiên nói:
"Ta muốn đi tiếp, nếu không sẽ không kịp nữa."

Linh quản lý thời gian rất chính xác.
Nó cần ngăn cản quân Tây Bắc về cứ điểm 178.
Như vậy thắng lợi trận này mới nghiêng về phía nó.
Lý Thần Đàn cười lắc đầu:
"Làm khó cho ta rồi.”

"Ngươi nên biết ngăn cả ta có nghĩa gì…"
Linh nghiêm túc nói:
"Đại giới phải trả khi ngươi ngăn cản ta là tự hủy diệt chính mình.
Ngươi phải hiểu cái ngươi cản không chỉ một mình ta mà là cả đại quân này.
Hơn nữa, đánh bạc tính mạng của mình cứu những người khác, có đáng giá không?"
"Kỳ thật ta cũng không muốn…"
Lý Thần Đàn cười nói:
"Bất quá ta đã đáp ứng với Nhâm Tiểu Túc, vì hắn làm một việc.
Trần Vô Địch ngủ vùi là một sai lầm ta từng gây ra.
Ta không tin trong thời đại này vẫn còn người hồn nhiên như hắn.
Ta có thể chết nhưng Trần Vô Địch thì không."

Trong lúc nói chuyện, Linh đã biết hai bên không còn gì để nói.
Biển người bắt đầu ùa về phía Lý Thần Đàn.
Thế nhưng Lý Thần Đàn không bối rối, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng bắn đồng bạc trong tay lên.
"An tĩnh…"
Lý Thần Đàn nhẹ giọng nói, con ngươi của hắn chỉ còn lại tinh hà màu bạc óng ánh, phảng phất trong mắt hắn là một thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận