Đệ Nhất Danh Sách

Chương 504: Sự Kiện Thiên Nga Đen

Chu Nghênh Tuyết đoán không sai. Đây là tiếng súng khi Nhâm Tiểu Túc chiến đấu với hắc bang tạo ra, hơn nữa động tĩnh còn lớn tới kéo binh sĩ hàng rào tới.
Ngay cả cao tầng hàng rào cũng bị chấn động, họ không ngờ đang yên đang lành lại có đấu súng.
Tiếng súng có ảnh hưởng tới nhiệm vụ cấp A không?
Tất nhiên là có rồi.
Chu Nghênh Tuyết đứng trên tầng thượng, phía dưới là đám Ngô Đồng đứng trơ trọi dưới đường.
Vốn họ định ngụy trang thành người bình thường, quan sát cảnh vật xung quanh trước.
Kết quả tiếng súng vừa vang lên, cư dân ùa nhau về nhà, trên đường chỉ còn đám Ngô Đồng lẻ loi trơ trọi, kiên trì đứng im trong đáng người di động….
Có người đứng trên nhà hô với họ: Đám tiểu tử kia, mau về nhà đi, đợi chỗ này vắng người sẽ có nguy hiểm đấy!
Các ngươi không nghe thấy tiếng súng hả?
Bấy giờ, mọi người nghe tiếng súng đều chạy về nhà cả rồi.
Mấy người bọn họ đứng trên đường thật sự trông có điểm chói mắt.
Ngô Đồng cái khó ló cái khôn, bắt đầu huơ tay làm ngôn ngữ câm điếc, giả bộ bị câm.
Ngô Đồng . . Âm Thầm đau khổ…
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, bình thường họ làm nhiệm vụ đều rất thuận lợi.
Sao tự nhiên lần này lại không như ý thế này.
Chu Nghênh Tuyết ở trên sân thượng không khỏi vui mừng, may mà nàng không ở dưới đó.
Tuy tiếng súng không ảnh hưởng gì tới đám Ngô Đồng nhưng ảnh hưởng tới hành trình của Chu Hi Long.
Mục tiêu Chu Hi Long là một người rất cẩn thận.
Ở trong hàng rào, sinh hoạt thường ngày mà dẫn theo 7 bảo vệ, không cẩn thận thì là gì?
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc từng gặp qua người cẩn thận giống như vậy rồi, Khánh Chẩn còn dọn vào quân doanh ở luôn đó…
Nhâm Tiểu Túc cũng không nghĩ xã hội đen sẽ có súng.
Phải biết, tuy bên Tây bác có loạn nhưng quản lý tình trạng sử dụng súng ống rất nghiêm khắc. Trong tay hắc bang có đao đã không tệ rồi.
Đương nhiên, súng trong tay đám người kia chỉ có hai thanh mà thôi.
Bình thường chỉ dùng để hâm dọa, thật ra họ cũng chẳng dám dùng.
Muốn dùng chỉ có thể tới nơi hoang dã dùng cho đã ghiền, súng cũng được vụng trộm mua từ chỗ của đám tư quân.
Nếu không phải hôm nay gặp chuyện cần dùng súng, chỉ sợ cả đời không có một lần dùng.
Nhưng không may là, lần đầu tiên lão đại hắc bang kia nổ súng người chết không phải ai khác lại chính là bản thân mình…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang trên đường tới địa điểm tụ họp. Hắn vẫn chưa biết đám người Chu Nghênh Tuyết đã tới ngõ hẻm kia.
Một chiếc xe của đội trật tự lái ngang qua người Nhâm Tiểu Túc, người trong xe căn bản không chú ý gì tới thiếu niên. Nhìn từ bên ngoài, Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào một thằng nhóc bình thường, không giống sát thủ tí nào.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn lại, phía xa là nhà lầu từng dãy, ánh mặt trời mạ vàng ấm áp vô cùng.
Nhâm Tiểu Túc không quan tâm hàng rào vì hắn mà xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất thuận lợi!

Đợi đến khuya, đám Ngô Đồng cũng không thấy đoàn xe của Chu Hi Long về nhà. Dường như vì tiếng súng nên đối phương đã dời chỗ ở. S
Hơn nữa, người của Ngô Đồng dùng điện thoại vệ tinh liên lạc, nói cho hắn biết hơn một giờ trước Chu Hi Long đã cho người đi đón con gái mình về, dường như ông ta đã nhấc lên cảnh giác.
Mắt thấy hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ nên cả đám dứt khoát rút lui.
Chu Nghênh Tuyết lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, phía sau lưng vẫn là hộp súng ngắm.
Chờ tới nơi tụ họp ở bên ngoài khu dân cư, mọi người thấy đèn bên trong sáng thì nhíu mày. Ngô Đồng nói:
- Chẳng lẽ có người để lộ tiếng gió nên quản lý hàng rào phái người điều tra chúng ta?!
- Không đúng…
Một sát thủ khác nói:
- Ta nghe tiếng như đang có người xào rau…
Cả đám im lặng.
Tình huống quỷ quái gì vậy. Hơn nữa đêm, phòng an toàn bị người khác đột nhập còn chưa tính, hơn nữa còn có người xào rau nấu cơm?
Mọi người bắt đầu ngửi thấy mùi đồ ăn!
- Đi thôi, là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, vào xem đi.
Ngô Đồng khẽ cắn môi, thò tay lấy chìa khóa ra.
Nếu phòng an toàn bị phát hiện, chứng tỏ đối phương đã nắm đủ thông tin. Nếu thật là thế, Ngô Đồng cũng chỉ có thể chạy trốn, tránh khỏi những hàng rào của Chu thị mà thôi.
Kết quả vừa vào, Ngô Đồng liền thấy phụ tá của Chu Nghênh Tuyết đi ra từ phòng bếp, chào hỏi mình:
- Ồ, về sớm vậy? Ăn cơm chưa, ta không làm cơm cho các ngươi.
Bình ga cũng sắp hết rồi, ngày mai nhớ thay nhé…
Cả đám trợn tròn mắt nhìn Chu Nghênh Tuyết, mà Chu Nghênh Tuyết thì bình tĩnh nói:
- Ta đã bảo hắn đi làm việc nên mới tới trễ mà.
- Đúng thế…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Không sai.
Chu Nghênh Tuyết hỏi:
- Liên lạc với người của chúng ta chưa. Hắn có nói tiếng súng trong hàng rào hôm nay là chuyện gì không.
Dường như chuyện này đã ảnh hưởng tới hàng rào của chúng, Chu Hi Long không xuất hiện theo kế hoạch.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh:
- À, có nói, tiếng súng này là hắc bang đấu đá với nhau. Có người một mình tắm máu hắc bang.
Bấy giờ, cả đám mới thả lỏng, thì ra là sự kiện thiên nga đen a.
Sự kiện thiên nga đen là những chuyện cực kỳ khó đoán, dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền nghiêm trọng khác…
Nhâm Tiểu Túc thì gọi nó là chuyện thiêu thân, dù sao thiêu thân và thiên nga đen đều màu đen và biết bay đó thôi.
Chu Nghênh Tuyết kéo Nhâm Tiểu Túc tới ban công, nhỏ giọng nói:
- Có phải vụ này là ngươi gây ra không? Ngươi có biết ngươi đột nhiên rời đi ảnh hưởng đến ta thế nào không. Vốn họ tính xuống tay vào hôm nay, không có ngươi ở đây ta chả biết làm gì cả! Vạn nhất động thủ thật, ngươi chưa kịp quay lại thì sao?
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Ngươi xem đi, hôm nay họ đòi động thủ, ta lại khiến họ không động thủ được nữa. Đấy, có gì đâu mà lo…
Chu Nghênh Tuyết rối bời, khí khái hùng hồn quá nhỉ!

Bên ngoài hàng rào, một đoàn xe chạy tới từ phía tây. Họ không cần nộp giấy chứng nhận đã được vào hàng rào.
La Lam ngồi trong xe không khỏi cảm thán:
- Quá kích thích rồi, không ngờ hàng rào ở Trung Nguyên cũng không quá an toàn. Ban ngày ban mặt mà có người nổ súng?
Chu Kỳ ngồi bên cạnh liếc La mập:
- Ngươi không sợ tới mấy nơi thế này, lỡ bản thân bị ngộ thương thì sao? Phải biết, ngươi ở Khánh thị bây giờ dưới một người mà trên vạn người. Vinh hoa phú quý của đời hưởng không hết. Có câu Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường…
Câu này xuất hiện trong Sử ký, là ngạn ngữ dân gian, ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói mà xông vào. Trong Sử Ký, Tư Mã Tương Như Liệt truyện, câu này ý nói, nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Còn có ý nói, tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm.
La Lam cười hắc hắc:
- Rất thú vị. La Lam ta thích nhất những nơi kích thích. Lúc trước Tây nam thú vị, ba nhà đánh nhau không ngừng, nghĩ tới là thấy toàn thân hưng phấn. Bây giờ cả Tây nam đều thuộc về Khánh thị ta.
Mỗi ngày đều phải xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, phòng trật tự rồi tra xét đoạt quyền các loại, nào là quan hệ nhà nào với nhà nào ra sao, lộn tùng phèo hết trơn!
- Đấy đều là chuyện tốt cả, có người nhờ vả ngươi tất nhiên cũng sẽ bồi dưỡng cho ngươi rồi!
Hai mắt Chu Kỳ sáng lên.
- La Lam ta thiếu chút tiền đó sao?
La Lam liếc xéo Chu Kỳ:
- Ánh mắt rộng ra tí đi. Chúng ta là người làm chuyện lớn đó.
- Cho nên ngươi chủ động bảo Khánh Chẩn muốn đi Trung Nguyên? Hắn cũng đồng ý?
Chu Kỳ cạn lời.
- Đương nhiên, ta tới nơi này để làm chính sự, không thì đi làm gì cơ!
- Vậy chúng ta tới hàng rào 73 làm gì?
Chu Kỳ cau mày nói.
- Hắc hắc, Chu Hi Long một mực chủ trương phát triển lĩnh vực hạt nhân.
Tuy chúng ta không nhúng ta vào lĩnh vực này nhưng kéo chút quan hệ, để Chu thị hỗ trợ thu hút sự chú ý của người khác cũng là chuyện tốt…
La Lam cười nói:
- Cho nên lần này tới đây là để gặp Chu Hi Long, thời gian hẹn gặp là ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận