Đệ Nhất Danh Sách

Chương 587: Nam Nhân Cặn Bã

Biện luận trên sân khấu đang kịch liệt thì Chu Nghênh Tuyết nói thêm:
- Ồ, tiểu tử trên đài trông có phần quen mắt.
Nhâm Tiểu Túc nhìn theo hướng Chu Nghênh Tuyết chỉ. Người kia đâu chỉ quen mắt, đó là Hứa Chất họ từng cứu lúc trước.
Hứa Chất là Hội trưởng sinh viên của Thanh Hòa, lúc trước đi tới Chợ đêm không gặp được Chu Nghênh Tuyết nên trở về.
Hiện tại trong trường có hoạt động, tất nhiên hắn sẽ xuất hiện, hơn nữa còn là người chủ trị cho cuộc thi biện luận ngày hôm nay.
- Ta nhớ rồi…
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Chúng ta từng cứu ắn, tiền của hắn chuyển tới tài khoản của ta rất đúng giờ.
Lần này Chu Nghênh Tuyết nói nhỏ hơn, bên cạnh chen chúc hỗn loạn, mọi người lại chăm chú quan sát trận biện luận nên không nghe thấy gì.
Có người nhìn về phía Chu Nghênh Tuyết, cảm thấy nữ nhân đang nói lảm nhảm cái gì đó.
- Đi thôi…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hắn sợ Chu Nghênh Tuyết lại nói lung tung.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc đã không còn hứng thú với đại học Thanh Hòa nữa. Cũng chẳng biết vì sao Lý Thần Đàn lại nói như thế, chẳng lẽ đối phương muốn hắn tới đây nghe biện luận rồi quay về thuyết phục Khánh thị từ bỏ nghiên cứu hạt nhân?
Từ khi nào Ác ma Lý Thần Đàn của Tây nam lại trở thành người tốt thế này?
Không thể nào.
Ngay khi cả hai rời khỏi dòng người. Hứa Chất đang ở trên sân khấu chợt thấy bóng lưng của Chu Nghênh Tuyết. Bóng lưng luôn quấy nhiễu hắn trong mơ!
Biện luận vẫn diễn ra nhưng bỗng nhiên Hứa Chất nhảy từ trên đài xuống khiến hai phía biện thủ có phần bối rối.
Hứa Chất cố gắng tìm kiếm thân ảnh Chu Nghênh Tuyết trong đám người nhưng đối phương đã biến mất.
Có người hỏi:
- Ngươi tìm gì vậy?
Hứa Chất nói nhanh:
- Các ngươi có thấy một nữ nhân đi cùng thiếu niên đội mũ không?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe cũng thấy quen quen:
- Vừa rồi có hai người như vậy đứng ở đây. Hơn nữa còn nói những lời xem thường chúng ta. Bất quá họ đứng nghe một lúc đã rời đi rồi. Ngươi tìm họ làm gì?
Hứa Chất không kịp giải thích nhiều:
- Họ đã cứu ta.
Nói xong Hứa Chất liền lao đi.
Bấy giờ, mọi người dần xôn xao. Cả đại học Thanh Hòa đều biết Hứa Chất từng bị bắt cóc rồi được một thiếu niên thần bí cùng nha hoàn của hắn cứu.
Việc này từng là đề tài thảo luận, khơi gợi sự tò mò của không ít người.
Hiện tại sao hai người này lại xuất hiện trong đại học Thanh Hòa?
Có người nói thầm:
- Hay là Hứa Chất nhận nhầm người?
- Sẽ không…
Một nữ sinh đứng bên cạnh Chu Nghênh Tuyết khi nãy nói:
- Nữ nhân kia cũng nói bản thân từng cứu Hứa Chất, chính là hai người họ!
Dần dà, không ai để ý tới cuộc thi biện luận nữa. Đến cùng việc con người có nên sở hữu đạn hạt nhân không cũng chẳng quan trọng nữa. Rất nhiều người đuổi theo hướng Hứa Chất vừa chạy đi, muốn xem thử hai nhân vật trong truyền thuyết rốt cuộc có bộ dạng gì.
Hứa Chất đuổi một đường ra khỏi sân trường nhưng vẫn không tìm được Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết.
Học bá đứng trên đường cái, nét mặt có chút mờ mịt và uể oải.
Trong một phòng họ, Dương Tiểu Cận ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nữ sinh ngồi trước nàng bỗng quay đầu hỏi:
- Tiểu Cận, nghe nói bên quảng trường Chính Đức có cuộc thi biện luận. Chủ đề biện luận là nhân loại có nên sử dụng vũ khí hạt nhân không. Tan học chúng ta cùng tới đó xem đi?
Dương Tiểu Cận có chút sửng sốt.
Dù cô bé này là đồng học với nàng nhưng từ trước tới nay Dương Tiểu Cận quen độc lai độc vãng, không quen thuộc gì với đối phương. Sao tự nhiên nữ sinh này lại rủ nàng đi?
Dương Tiểu Cận chỉ suy tư một giây liền lập tức cự tuyệt:
- Không có thời gian.
Một nữ sinh khác ồ lên một tiếng:
- Mấy cái chuyện về vũ khí hạt nhân cách chúng ta rất xa. Đi nghe mấy cuộc thi biện luận về chủ đề này làm gì.
Biểu tình Dương Tiểu Cận không có gì thay đổi. Đối với sinh viên Thanh Hòa, chuyện vũ khí hạt nhân thật sự rất xa xôi nhưng với Dương Tiểu Cận mà nói thì không.
Phải biết, nàng từng tham gia qua hai lần phá hủy cứ điểm hạt nhân của Lý thị. Hơn nữa cả hai lần đều thành công.
Cuộc sống nàng trải qua nhiều chuyện, nhất định không có tiếng nói chung với những sinh viên này.
Nữ sinh bị Dương Tiểu Cận cự tuyệt thì không rủ nữa. Khi chuông tan học vang lên, nữ sinh nghe tiếng chuông thì có phần ngơ ngác. Một nữ sinh khác ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Tự nhiên ngươi rủ nàng đi xem biện luận làm gì. Biết rõ sẽ bị cự tuyệt mà.
Nữ sinh kia cũng khó hiểu:
- Đúng ha, tự nhiên ta mời nàng làm gì.
Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân lén lút ngồi xổm trong bụi cả gần đó. Lý Thần Đàn lo lắng:
- Muộn không vang, sớm không vang, vang đúng vào lúc này khiến thôi miên mất linh.
- Thần Đàn ca, lần thôi miên này của ngươi dởm quá rồi…
Tư Ly Nhân tiếc hận nói.
- Lần này ta chỉ dùng một ánh mắt thôi…
Lý Thần Đàn thở dài:
- Cách thôi miên này có chút không ổn định.
- Xem ra trò hay không thành rồi.
Tư Ly Nhân trơ mắt nhìn Lý Thần Đàn.
- Không sao, về sau sẽ còn…
Sáng sớm, Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân đã tới đại học Thanh Hòa, lén lút thôi miên đồng học của Dương Tiểu Cận. Vốn hai người nghĩ có thể dùng cách này để Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc gặp nhau. Kết quả lại thất bại…
Lý Thần Đàn đột nhiên nở nụ cười:
- Rõ ràng hai người gần trong gang tấc lại không gặp được. Khá thú vị đó!
Tư Ly Nhân hưng phấn huơ hai bàn tay nhỏ:
- Ta từng thấy mấy tình tiết này trong truyện ngôn tình đó!
Bấy giờ, Dương Tiểu Cận đang rời khỏi phòng học. Nàng bỗng nhiên nhíu mày vì cảm thấy có gì đó bất thường. Thế nhưng chưa kịp suy nghĩ đã bị một nam sinh ngăn lại.
Nam sinh này nổi tiếng trăng hoa trong học viện Thanh Hòa. Mà Dương Tiểu Cận lại có bề ngoài quá xuất sắc nên được rất nhiều người theo đuổi. Nam sinh này chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mấy tháng nay, chỉ sợ số nam sinh Dương Tiểu Cận cự tuyệt còn nhiều hơn số người nàng giết cộng lại.
Tuy ví von này có phần không thích hợp lắm nhưng nó đúng.
Nam sinh đưa một phong thư tình cho Dương Tiểu Cận:
- Đây là lần thứ hai ta lấy hết dũng khí tới gặp ngươi. Hẳn nữ sinh trong lớp ngươi có chút hiểu lầm về ta. Ta thật sự không phải nam nhân cặn bã như các nàng ấy tưởng. Mong ngươi hãy cho ta cơ hội.
Dương Tiểu Cận nhìn thoáng qua thư tình trên tay đối phương, ngay cả nhận cũng chẳng muốn nhận. Nàng an ủi nói:
- Nữ sinh trong lớp không nói gì về ngươi cả. Ngươi thật sự không phải nam nhân cặn bã.
Nam nhân cặn bã phải cao trên 1 mét 8.
Nam sinh đối diện hóa đá ngay tại hiện trường.
Nữ sinh còn trong phòng học không khỏi ghen tị. Dương Tiểu Cận vừa xuất hiện, sự chú ý của các nam sinh lập tức tập trung vào nàng.
Tuy Dương Tiểu Cận đã nói có người yêu nhưng chưa từng dẫn tới trường học, nhất định không buông tay được những nam sinh theo đổi nên mới như thế.
Trong khu nhà bỗng nhiên loạn cả lên. Một nữ sinh chạy trên hành lang. Vừa chạy vừa nói với những người khác:
- Các ngươi biết gì chưa. Thiếu niên và nha hoàn từng cứu Hứa Chất tới trường học của chúng ta. Nghe nói Hứa Chất đang điên cuồng tìm họ.
- Thiệt không?
Có người kinh nghi.
- Đi mau, chúng ta cùng tìm!
Nói xong, sinh viên trong lầu nhanh chóng chạy đi. Đa phần đều là nữ sinh.
Dường như Dương Tiểu Cận cũng nghĩ tới cái gì đó mà nhanh chóng theo sau. Chỉ là nàng vừa xuống lầu đã thấy cả đám bao vây Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân.
Một nữ sinh thấy Lý Thần Đàn lập tức hô to:
- Ảo thuật gia! Ngươi là ảo thuật gia ở quảng trường!
Khi thấy Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân, có người thì thầm:
- Hai người họ là người cứu Hứa chất?
Đẹp trai như Lý Thần Đàn kết hợp với nha đầu Tư Ly Nhân khả ái thật sự rất giống với tin đồn. Hai người này xuất hiện thật dễ khiến người khác liên tưởng tới ân nhân của Hứa Chất…
Lý Thần Đàn có phần choáng váng, liên quan gì tới hắn chứ.
Không chờ Lý Thần Đàn kịp nói gì thì vô số nữ sinh nhìn thấy hắn và chạy tới xin chữ ký. Sau đó hắn lại thấy Dương Tiểu Cận đứng bên ngoài đám người lạnh lẽo nhìn mình.
Một khắc trước, trong lòng Dương Tiểu Cận có phần xúc động, mong chờ được gặp lại Nhâm Tiểu Túc. Kết quả đảo mắt một cái lại thấy Lý Thần Đàn!
Điều này Dương Tiểu Cận rất thất vọng, thậm chí còn có ý muốn bắn Lý Thần Đàn một phát.
Chỉ thấy Lý Thần Đàn đẩy nữ sinh bên người ra, xấu hổ cười nói:
- Ha ha ha, ta chỉ đi ngang qua thôi!
Dương Tiểu Cận im lặng nhìn Lý Thần Đàn, Lý Thần Đàn lôi kéo bàn tay nhỏ của Tư Ly Nhân:
- Chúng ta đi ngay nè!
- Ngươi sợ ta thế à?
Dương Tiểu Cận nhướng mày.
- Ha ha, ta sợ ngươi? Đùa cái gì vậy…
Ngoài miệng Lý Thần Đàn nói thế nhưng vẫn xoay người rời đi:
- Ta sợ họng súng của ngươi kia kìa!
Nữ sinh bên cạnh muốn đuổi theo nhưng Lý Thần Đàn giơ tay vẫy bài tú lơ khơ bay đầy trời. Sau khi bài tản đi, hắn và Tư Ly Nhân chẳng còn bóng dáng.
Dương Tiểu Cận đứng tại chỗ suy nghĩ, lúc nàng tính hỏi đối phương gì đó thì chẳng thấy hai người kia đâu nữa.
Nữ sinh bên cạnh nhìn Dương Tiểu Cận.
Lúc này trong Lạc thành có tin đồn, ảo thuật gia mới tới kia khả năng cao là siêu phàm giả. Ảo thuật thần kỳ là năng lực siêu phàm của đối phương.
Một màn biến mất vừa rồi sao có thể là ảo thuật, suy nghĩ một chút sẽ thấy nó giống ma thuật hơn.
Thế nhưng một người như vậy lại sợ Dương Tiểu Cận.
Loại cảm giác này thật sự rất quỷ dị. Chỉ một câu lại khiến ánh mắt của đồng học xung quanh nhìn Dương Tiểu Cận trở nên tìm tòi hơn.
Trong lòng một tí nữ sinh kinh nghi bất định, đến cùng thì bạn trai Dương Tiểu Cận là ai?
Trong lòng Dương Tiểu Cận vẫn không cam lòng.
Nàng chuẩn bị cất bước rời đi, có điều vừa nhìn lên nàng liền ngây ngẩn cả người.
Một nữ nhân đội mũ lưỡi trai màu đen đứng cách nàng không xa.
Dương Tiểu Cận đi tới, hỏi:
- Cô cô, sao ngươi lại tới đây?
Nữ nhân nọ sửa sang vài lọn tóc cho Dương Tiểu Cận, cười nói:
- Có chuyện, tới Tây nam cùng cô cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận