Đệ Nhất Danh Sách

Chương 490: Nhiệm Vụ Khó Hiểu


Trận chiến trong hàng rào kéo dài tới tận khuya vẫn không dừng lại. Nhâm Tiểu Túc ngồi trong sân, thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng súng phát ra từ trong hàng rào.
Hắn suy nghĩ, nếu hôm trước hắn không tới hàng rào 63, e rằng trận chiến khi ấy cũng kéo dài lâu thế này.
Cũng tốt, cuộc chiến bên trong hàng rào sẽ hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Bằng không, e rằng đối phương sẽ nhanh chóng lùng bắt Chu Nghênh Tuyết.
Cũng không biết lúc Chu Nghênh Tuyết rời đi có bị ai nhìn thấy không?
Hắn nên giải quyết cô gái này thế nào đây?
Nhâm Tiểu Túc trực tiếp trói cô nàng này lại. Bấy giờ, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác được, dường như 2 lần gặp mặt giữa hắn và Chu Nghênh Tuyết đều trói đối phương. Phương thức gặp gỡ này có phần không phù hợp cho lắm a.
Chu Nghênh Tuyết chậm rãi tỉnh lại. Nàng vùng vẫy mấy cái, sau khi phát hiện bản thân không động đậy gì được nữa thì nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi muốn làm gì, sao ngươi lại xuất hiện ở đây, là tới lùng bắt ta à? Chẳng lẽ ngươi đã tham gia vào công ty Hỏa Chủng hoặc tập đoàn Vương thị?
- Không phải là ngươi… Khoan đã…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Đây là nhà của ta. Nửa đêm ngươi vào nhà ta còn hỏi ta vì sao xuất hiện ở đây? Này phải là ta hỏi ngươi mới đúng? Ngươi tính làm gì ta?
Chu Nghênh Tuyết nghe xong thì tức tới sặc. Ai tính làm gì ngươi hả?
Chỉ là Chu Nghênh Tuyết không hiểu rõ, sao Nhâm Tiểu Túc lại ở đây? Chẳng phải nơi đây là thị trấn bên ngoài hàng rào 61 à?
Theo Chu Nghênh Tuyết, Nhâm Tiểu Túc là siêu phàm giả lợi hại hơn nàng rất nhiều, không nên ở thị trấn này mới đúng.
Bất quá, lúc này Chu Nghênh Tuyết mất nhiều máu nên năng lực suy nghĩ bị hạn chế. Nàng chỉ có thể nỗ lực tranh luận:
- Được rồi, ngươi diễn tiếp đi. Người như ngươi sao có thể ở chỗ này chứ?
Sau đó, Chu Nghênh Tuyết yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc cầm chìa khóa ra, chìa khóa khóa nhẹ nhàng uốn éo, cánh cửa được mở ra.
Dường như sợ Chu Nghênh Tuyết thấy không rõ. Cho nên Nhâm Tiểu Túc cầm chìa khóa lên, lặp lại động tác cũ… Cứ thế lặp lại thật nhiều lần…
Phảng phất như đang trào phúng Chu Nghênh Tuyết.
Chu Nghênh Tuyết cảm thấy đau hết cả đầu:
- Đừng mở, đừng mở nữa.
Nàng thật sự không hiểu nổi, sao trên đời này lại có nhiều người đáng giận như thế chớ?!
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở:
- Đây là chìa khóa nhà ta, sân sau ta có trồng cây. Ghế ngươi ngồi là ta tìm thợ mộc đóng thành. Cuốn sách trên bàn cạnh đầu giường là ta chôm… ta mượn từ nhà sách Như Ý của hàng rào 88.
Đến bây giờ Chu Nghênh Tuyết cũng tin lời Nhâm Tiểu Túc.
Nàng im lặng một lát rồi hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây. Hàng rào 88 bị phá hủy các ngươi đi đâu? Không phải hàng rào 88 bị hủy là do các ngươi làm à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi là người phụ trách công tác tình báo của Dương thị, chẳng lẽ ngươi không biết hàng rào 88 bị hủy là do chiến binh nano của Lý thị làm à? Chắc chắn đêm hôm đó ngươi đã thấy đám chiến binh mất trí kia rồi. À, ngươi có cứu được mẹ ngươi không?
- Cứu được…
Nghĩ tới lần trước Nhâm Tiểu Túc thả nàng đi để cứu mẹ mình thì mùi thuốc súng từ giọng nói của Chu Nghênh Tuyết yếu hơn hẳn.
Thế nhưng Chu Nghênh Tuyết nghĩ lại. Không đúng nha, lúc ấy nàng là bị Nhâm Tiểu Túc ép đi theo mà…
Lúc ấy, nàng đang đi chợ mua đồ ăn về cho mẹ nấu cơm. Kết quả trên đường gặp được thằng này rồi bị đánh ngất!
Chu Nghênh Tuyết hỏi:
- Bây giờ ngươi tính là gì?
- À, ta hỏi ngươi đáp…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ngươi là người của An Kinh tự?
- Không phải…
Chu Nghênh Tuyết lắc đầu:
- Ít nhất bây giờ còn chưa phải.
- Vậy là sát thủ dự bị cấp A đúng không?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ngươi là nữ, ta không tiện soát người ngươi. Di động ngươi để ở đâu, nói mau đi.
Lúc này, Chu Nghênh Tuyết không mặc đồ như khi ở thư viện hàng rào 88. Ngược lại nàng mặc một bộ đồ màu đen với áo ngắn tay và quần, trông gọn gàng linh hoạt hơn rất nhiều.
Kỳ thật, bề ngoài Chu Nghênh Tuyết cũng không quá nổi trội, chỉ có thể gọi là trên trung bình. Chỉ là khí chất trên người của nàng tương đối xuất chúng mà thôi.
Chu Nghênh Tuyết đột nhiên hỏi:
- Sao ngươi biết tới An Kinh tự và sát thủ dự bị?
- Khục khục…
Nhâm Tiểu Túc rụt rè nói:
- Vừa hay ta cũng là sát thủ dự bị.
Chu Nghênh Tuyết bối rối:
- Ngươi cũng là sát thủ cấp A?
- Không, cấp D…
Nhâm Tiểu Túc lấy ra một cái điện thoại di động cấp D mà mình từng lấy được.
Chu Nghênh Tuyết cười ha hả:
- Cái gì? Ngươi là sát thủ cấp D?! Ngươi có đùa không vậy? Loại siêu phàm giả như ngươi mà lại chạy tới đây là sát thủ cấp D?
Nhâm Tiểu Túc không vui:
- Cười đã chưa. Không phải làm nhiệm vụ từ từ thăng cấp hả? chẳng phải ngươi cũng từ cấp D đi lên đó ư?
- Đương nhiên không phải…
Chu Nghênh Tuyết cười ha hả:
- Siêu phàm giả chứng minh được thân phận sẽ trực tiếp nhận được điện thoại mới. Hơn nữa, nhiệm vụ nhận được cũng bất đồng. Di động của ngươi là di động cấp A ngươi lấy được từ người khác. Sát thủ cấp A không dùng thứ này, hơn nữa di động của sát thủ cấp A còn có xác nhận dấu vân tay.
- Không đúng, ta từng nhận được nhiệm vụ cấp A…
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Kỳ thật lúc trước hắn không nhận được nhiệm vụ cấp A. Thế nhưng lúc tới hàng rào 63 lại bắt đầu nhận được.
Nhâm Tiểu Túc móc một chiếc di động ra khỏi túi quần Chu Nghênh Tuyết. Di động của cô nàng tinh xảo hơn của hắn nhiều. Camera cũng chụp được hình có độ rõ nét cao hơn, còn có thể dùng dấu vân tay để mở điện thoại.
Cho nên, hắn có thể nhận nhiệm vụ cấp A là vì An Kinh tự đã biết chuyện hắn gây ra, từ đó đối xử đặc biệt hơn?!
Sau này hắn nhận nhiệm vụ phải cẩn thận hơn mới được.
Tuy Nhâm Tiểu Túc có thể giống Chu Nghênh Tuyết, chứng minh thân phận siêu phàm giả cho An Kinh tự, thế nhưng hắn lại không muốn bại lộ.
Cướp di động cấp A? Thế nhưng điện thoại cấp A có chế độ mở khóa bằng dấu vân tay, mỗi sát thủ cấp A có một cái điện thoại riêng biệt.
Vì vậy, tới cấp A sẽ được phát điện thoại di động mới. Muốn đổi di động phải gặp người của An Kinh tự, thiết lập dấu vân tay, tới lúc đó chẳng phải thân phận hắn sẽ bị bại lộ à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Di động này là thành viên của An Kinh tự tự tay đưa cho ngươi?
- Không phải…
Chu Nghênh Tuyết lắc đầu:
- Là một con hạc giấy ngậm tới. Trước giờ An kinh tự là việt không quan tâm thân phận sát thủ, che giấu tung tích hay công khai đều là tự nguyện.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh. Thì ra là thế, không cần gặp mặt là được rồi. Bất quá cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng xác định được. Siêu phàm giả điều khiển hạc giấy kia là người của An Kinh tự, chỉ là không biết đối phương có địa vị gì mà thôi
Địa vị hẳn không quá cao, chung quy cũng chỉ là người đưa thư, chuyển đồ mà thôi…
Vào lúc này, bỗng nhiên Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ngươi cởi trói cho ta, ta muốn vệ sinh vết thương một chút. Những gì ngươi biết thì lát nữa ta sẽ nói cho ngươi. Bây giờ còn không trị thương ta sẽ chết mất…
Bạn cần đăng nhập để bình luận