Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1051: Mở Khóa Món Vũ Khí Thứ Ba


Đoàn tàu hơi nước oanh oanh ù ù rời khỏi Tây Bắc, lần nữa đi đường rừng chạy nhanh tới Trung Nguyên.
Đại lừa dối quan tâm nói:
"Thiếu soái, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ngày hôm qua lúc cắm trại ngươi không được nghỉ ngơi. Đại hưng Tây Bắc không cần vội vàng chút thời gian này đâu.” "
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu nói:
"Ta không buồn ngủ, ngươi đi ngủ trước đi, sáu giờ sau thì tới ngươi.”
"Được, vậy khi nào Thiếu soái mệt mỏi cứ nói với ta… "
Đại lừa dối cũng rất mệt. Từ khi bọn họ tới Trung Nguyên rồi về Tây Bắc. Hai người họ đã hơn hai mươi tiếng chưa nghỉ ngơi tốt. Tuy cả hai đều là siêu phàm giả có tinh lực tràn đầy nhưng dù sao tuổi của đại lừa dối cũng hơi lớn.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng hơi buồn ngủ nhưng hắn không chờ nổi mà muốn mở khóa món vũ khí thứ ba ngay!
Đợi đại lừa dối đi ngủ rồi, Nhâm Tiểu Túc lập tức nói với cung điện trong đầu:
"Hiện giờ cảm tạ tệ có chừng một vạn rưỡi, đã đủ điều kiện mở khóa món vũ khí thứ ba đúng không?"
"Đúng vậy, có tiến hành mở khóa hay không?"
Cung điện hỏi.
"Mở khóa!"
Nhâm Tiểu Túc yên lặng chờ đợi, nhưng lúc này cung điện vẫn chậm chạp không làm gì.
Không lâu sau, một ô nhỏ giá sách trong cung điện bỗng sáng lên, thế nhưng trong đó lại chẳng có gì.
Hắn có chút nghi hoặc:
"Vũ khí đâu?"
Cung điện không trả lời hắn.
Đột nhiên, cung điện bắt đầu chấn động, tay phải Nhâm Tiểu Túc tự duỗi ra, một cỗ năng lượng nóng bỏng hội tụ tới tay hắn.
Phía trên đoàn tàu hơi nước bỗng có một lốc xoáy to lớn bắt đầu ngưng tụ.
May mà đây là nơi hoang dã, bằng không có người thấy được hiện tượng này ắt sẽ kinh hãi.
Trong lốc xoáy màu xám hiện ra một con mắt tím.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn tay phải duỗi ra, đại lừa dối bên cạnh cũng bị kinh động, vội vàng đẩy cửa tiến vào đầu tàu:
"Thiếu soái, ta cảm thấy có điều kỳ lạ! Trên đầu tàu bỗng xuất hiện một con mắt. Có phải ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ nên ông trời muốn thu ta không?”
"Tiết lộ thiên cơ?"
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười độc miệng nói:
"Ngươi tiết lộ thiên cơ quái gì chứ. Rõ ràng là lừa gạt người ta quá nhiều!”
Vào lúc này, đoàn năng lượng khổng lồ trong tay Nhâm Tiểu Túc bắt đầu ngưng kết thành một tảng đá màu đen.
Hòn đá màu đen chỉ to chừng nắm tay. Bấy giờ, con mắt tím trên đầu tàu đã tan biến và xuất hiện trên hòn đá.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Đây là gì?!”
Thế nhưng cung điện lại trả lời:
"Không có quyền hạn được biết."
Bấy giờ đại lừa dối vây quanh Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn hồi lâu. Cuối cùng ánh mắt rơi vào bàn tay Nhâm Tiểu Túc:
"Thiếu soái, dị tượng vừa rồi liên quan tới ngươi?”
Nhâm Tiểu Túc không gạt đại lừa dối, hắn gật gật đầu nhưng không nói về lai lịch của hòn đá màu đen, đại lừa dối cũng không hỏi nhiều.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn cung điện. Lần này, cung điện không báo về tiến độ mở khóa vũ khí nữa, chứng tỏ đây là món vũ khí cuối cùng!
Bây giờ lại xuất hiện một vấn đề, vậy mấy vạn cảm tạ tệ kia trừ để rút bài bạo liệt cùng hạt giống thực vật ra còn để làm gì nữa?
Một ô trong máy rút bỗng sáng lên, trong đó mà vô số hòn đá màu trắng giống nhau như đúc, phía trên có hình con mắt.
Thương phẩm: Thuần thục thạch.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày. Đây là sao, tự nhiên phát bệnh thần kinh, ngay cả công dụng của vũ khí cũng không báo với hắn.
Chỉ là không biết vì sao, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thuần thục thạch và hòn đá màu đen này cực kỳ quan trọng.
Từ khi hắn có được cung điện đến nay, tuy cung điện không quá đứng đắn nhưng chưa từng làm gì dư thừa!
Nhâm Tiểu Túc dùng một cảm tạ tệ đổi một viên thuần thục thạch. Thứ đồ chơi này rất xốp, chỉ cần dùng sức một chút là cái thể bóp nát. Sau khi bóp nát không có phản ứng gì nữa.
Cung điện bỗng nhiên thông báo:
"Không có năng lực phù hợp để gia tăng độ thuần thục, thuần thục thạch hết hiệu lực."
Nhâm Tiểu Túc thầm nói:
"Đây rốt cuộc là cái gì. Mình có rất nhiều năng lực mà, sao lại không có năng lực đối ứng. Ngươi nói xem rốt cục thuần thục thạch này để làm gì?! Phì, gian thương!"
Cung điện:
"Không có quyền hạn được biết."
Nhưng vào lúc này, đại lừa dối ở bên cạnh bỗng nói:
"Thiếu soái, hòn đá màu đen trong tay ngươi ta thấy rất quen mắt a.”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nhìn đại lừa dối:
"Ngươi biết nó?"
"Ta cũng không rõ lắm…. "
Đại lừa dối nhỏ giọng nói:
"Ngươi cũng biết cứ điểm 178 chúng ta từng chiến đấu với kẻ địch bên ngoài Tây Bắc. Tuy nhiều lần thắng lợi nhưng cái giả phải trả rất thảm. Lần đầu là 17 năm trước, khi đó ta chỉ là Đại đội trưởng, đợi khi kẻ địch bị đánh lui, chiến hữu bên cạnh ta chỉ còn hai phần. Hình như trong trận chiến đó ta từng thấy thứ này.”
"Ngươi nói thứ này từng xuất hiện trong trận chiến 17 năm trước?”
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, về sau chúng ta quét dọn chiến trường từng thấy một vài mảnh vỡ, ráp lại thì thành đôi mắt giống viên đá này…”
Đại lừa dối nhớ lại:
"Chỉ là mấy khối đá kia trông khá rách rưới, không tinh xảo như hòn đá trong tay Thiếu soái. Hơn nữa hoa văn ánh mắt trên đó cũng rất mơ hồ. Lúc ấy Tư lệnh đã kêu chúng ta tìm kiếm xung quanh, kết quả chỉ tìm được mảnh vỡ chứ không có hòn đá hoàn chỉnh. Cho nên không biết có tác dụng gì."
"Tất cả đều vỡ vụn…"
Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói thầm:
“Rốt cuộc địch nhân bên ngoài Tây Bắc là ai, vì sao bọn họ lại tấn công chúng ta?”
"Họ cũng là nhân loại, chỉ là khác chủng loại với chúng ta…”
Đại lừa dối nói:
"Nghe nói thời gian đầu vừa qua tai biến, hẳn là hai trăm năm trước, họ đã bắt đầu cướp người của chúng ta. Rất nhiều người của chúng ta bị họ bắt đem ra ngoài Tây Bắc. Số lượng ước chừng hơn mười vạn, thậm chí là trên trăm vạn. Cứ điểm 178 được xây dựng cũng vì đề phòng họ. Khi đó văn minh của chúng ta chưa khôi phục. Mà dường nhưbọn họ được truyền thừa từ nền văn minh trước tai biến nên người của chúng ta khi ấy đối đầu với họ tử thương vô số.”
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, khi vừa tai biến đã cướp trên trăm vạn người? Khi đó người trong tất cả liên minh hàng rào e rằng chỉ mới mấy trăm vạn a, không được mấy ngàn vạn như hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận