Đệ Nhất Danh Sách

Chương 807: Ám Hiệu

Mười hai giờ đêm, binh sĩ tuần tra phân tán khắp nơi trong hàng rào.
Hiện tại Khổng thị đã lâm vào chiến hỏa, dù hàng rào 31 là nội địa thì cảnh giới cũng được tăng gấp hai lần.
Phải biết phương bác Khổng thị đã có một tòa hàng rào bị Hỏa Chủng chiếm mất.
Phòng tuyến chỉ còn lại một phần.
Hàng rào 31 cách phòng tuyến chỉ chừng 170 ki lô mét .
Một khi phòng tuyến phương bắc bị phá vỡ, đội thiết giáp của Hỏa Chủng rất nhanh sẽ tiến quân thần tốc về phương nam.
Tới lúc đó hàng rào 31 cũng chưa chắc an toàn.
E rằng đây là lý do khiến Khổng Đông Hải tức giận.
Ổ cứng mà Vương Uẩn nộp lên đã khiến cả Khổng thị lâm vào hoàn cảnh nguy nan.
Hỏa Chủng vì hôm nay đã trù tính hồi lâu.
Một binh sĩ tuần tra đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nghi ngờ nói:
- Ngươi có cảm thấy vừa rồi hình như có thứ gì đó vừa bay qua?
Một binh sĩ khác ngẩng đầu nhìn theo:
- Đừng suy nghĩ nhiều, không có gì đâu.
Trên sân thượng tòa nhà, Nhâm Tiểu Túc nằm rạp xuống sàn.
Sau khi xác nhận hai người này không phát hiện ra mình thì tiếp tục đi về phía bắc.
Nhâm Tiểu Túc nhớ lại đường đi.
Lúc trước đại lừa dối từng đưa cho hắn bản đồ của hàng rào 31, cũng bảo hắn tới một hiệu cắt tóc nhỏ để thương lượng cách cứu viện cho Vương Uẩn.
Ban đêm, đường phố Khổng thị không có ai cả, nếu có cũng là người của Khổng thị, là binh sĩ tuần tra hoặc người của Trật tự tư phụ trách phối hợp phòng ngự.
Chiến tranh vừa tới, binh sĩ Khổng thị nhanh tiếp nhận công tác phòng ngự.
Thế nhưng với thân thủ Nhâm Tiểu Túc mà nói, di chuyển trên nóc nhà lại dễ như chơi trò chơi.
Đi mãi về phía đông của đường Lịch Sơn, mãi tới khi hắn đụng phải một cái hẻm nhỏ thì quẹo vào.
Nơi này không giống nơi lần trước đại lừa dối tới.
Cửa tiệm cắt tóc đã đóng cửa, bên ngoài được kéo dây cảnh giới.
Một binh sĩ đứng dưới lầu quan sát xung quanh.
Cả tòa dân cư đã bị dán giấy niêm phong.
Cư dân trong tòa nhà đều bị cục tình báo dẫn đi thẩm vấn.
Trong chiến trong, quyền lực của cục tình báo bất khả xâm phạm, có thể nói là muốn làm gì thì làm.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày.
Bất quá hắn không lập tức rời đi mà ngược lại đi tới gần dây cảnh giới.
Binh sĩ phụ canh gác thấy Nhâm Tiểu Túc lập tức chĩa súng về phía hắn, lạnh lùng nói:
- Không được tới gần, hai tay ôm đầu nằm rạp xuống đất.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vẫn đi, nhẹ giọng nói:
- Để ta đoán mệnh cho ngươi nhé?
Binh sĩ kia có chút sửng sốt:
- Đại hưng Tây bắc?
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
- Đại hưng Tây bắc…
Binh sĩ lập tức buông lỏng cảnh giác, móc một bức thư ra đưa cho Nhâm Tiểu Túc:
- Đây là đại lừa dối kêu ta giao cho ngày.
Chuyện cần nói hắn đều ghi vào đây.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Cực khổ cho ngươi.
Chỉ nghe binh sĩ kích động nói:
- Vì Tây bắc, chút vất vả này tính là gì.
Nhâm Tiểu Túc đang chuẩn bị quay người rời đi, nghe đối phương kích động nói thì thì hay chân xém đá vào nhau.
Hắn cảm thấy mấy năm nay đại lừa dối đã lừa được không ít người a…
Trước đó đại lừa dối đã sớm biết người của cục tình báo đang lùng bắt hắn, hắn chỉ nhân dịp đó để đi vào phòng giam cơ mật mà thôi.
Cho nên đại lừa dối thất thủ vì châm gây tê cũng chỉ là hắn diễn kịch.
Mà người hắn lưu lại truyền tin cho Nhâm Tiểu Túc không biết đã được hắn bồi dưỡng, nằm vùng trong cục tình báo Khổng thị bao lâu rồi.
Đại lừa dối kêu Vương Uẩn truyền tin là truyền tin cho vị binh sĩ này đây.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ đại lừa dối không chỉ là thầy bói mà ngay cả tình báo cũng có thể giỏi như thế.
Nhâm Tiểu Túc quay về biệt thự, vừa đi vừa đọc thư, trong thư nói tới ba chuyện.
Chuyện đầu tiên là hiện tại đại lừa dối và Vương Uẩn đang bị bắt trong phòng giam cơ mật.
Nguyên bản đại lừa dối ngu xuẩn tính dẫn Vương Uẩn cứng rắn xông ra.
Kết quả sau đó hắn mới biết bản thân chuẩn bị không đầy đủ, chẳng biết từ lúc nào cổng ra vào đã được thay đổi, không chỉ dày hơn còn có bơm.
Một khi có bất trắc gì, người quản lý đều có thể kích nổ.
hi vọng những người bên ngoài đừng ngu xuẩn như đại lừa dối, phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Nhâm Tiểu Túc thấy được tin này không khỏi sửng sốt.
Không phải hắn bảo đại lừa dối ngu xuẩn mà là trong thư viết rõ như thế….
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần khó hiểu.
Tin này rốt cục là ai truyền đi.
Chẳng lẽ không phải đại lừa dối, vì sao những câu chữ này lại mang theo nồng đậm cảm giác khinh bỉ thế…
Tin thứ hai là yêu cầu của Vương Uẩn.
Hắn có thể tới Tây bắc, cũng có thể phấn đấu cả đời vì đại nghiệp của Tây bắc.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là hai trăm anh em đang bị nhốt của hắn đều phải được cứu ra và cùng tới Tây bắc với hắn.
Có chết cùng chết, tuyệt không sống một mình.
Đọc tới đây Nhâm Tiểu Túc cũng đã rõ tờ giấy này hẳn là Vương Uẩn viết.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời cảm thấy, quan hệ của Vương Uẩn và đại lừa dối trong phòng giam thật khiến người khác lo lắng a.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng nghĩ như đại lừa dối.
Việc cứu Vương Uẩn thì đơn giản nhưng cứu anh em của hắn thì khá khó à.
Đầu tiên phải cứu hai trăm người kia ra.
Đột khó của việc xông vào và phá hủy một ngục giam không hề nhỏ.
Sau đó trong vòng vây kẻ địch lại phải dẫn cả trăm người đi, đúng là truyện khó càng thêm khó.
Hơn nữa vừa cứu được 200 người này thì phòng giam phía Vương Uẩn cũng sẽ đề phòng.
Đến lúc đó cứu Vương Uẩn đã khó càng thêm khó.
Hắn nên quay về thương lượng với Dương Tiểu Cận, định ra một kế hoạch cứu người thật tốt.
Trong lúc suy nghĩ, Nhâm Tiểu Túc chợt dừng bước, trở mình nhảy lên.
Một viên đạn bắn về phía hắn từ hướng 3 giờ!
Là tay súng bắn tỉa, cách hắn 300 mét!
Tay súng bắn tỉa nói với máy truyền tin:
- Phát hiện mục tiêu khả nghi gần đường Hồng Hồ.
Hẳn là một siêu phàm giả, ta đã đánh lén thất bại! Thỉnh cứu viện! Nhắc lại, thỉnh cứu viện gấp!
Nhâm Tiểu Túc đứng trên biên giới sân thượng suy nghĩ.
Hắn không ngờ phòng ngự của hàng rào 31 còn chặt hơn hắn tưởng nhiều.
Có cả súng bắn tỉa canh gác ở cao điểm, đánh lén hết thảy nhân vật khả nghi!
Hắn nên làm sao đây, giết tay súng bắn tỉa kia?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, hiện tại dù có giết tay súng bắn tỉa cũng không cách nào thay đổi đại cục.
Ngược lại sẽ bại lộ thân phận của hắn, tới lúc đó đám người Vương Kinh sẽ gặp nguy.
Nghĩ tới đây Nhâm Tiểu Túc trực tiếp nhảy xuống dưới, toàn lực chạy về phía biệt thự.
Hắn đã nghe được âm thanh động cơ xe chạy trên con phố yên tĩnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận