Đệ Nhất Danh Sách

Chương 391: Chuông Đồng Reo Lên

Chu Ứng Long hỏi vài lần mới tin tưởng thổ phỉ quan ải đã bị tiêu diệt.
Kế hoạch nguyên bản của quân tiên phong là để Tiêm Đao Liên đi trước đánh với thổ phỉ Định Viễn một trận, khi Tiêm Đao Liên quay đầu sẽ cùng đội 2 tấn công quan ải.
Kết quả Tiêm Đao Liên xuất quân chưa được bao lâu thì quan ải đã chiếm xong…
Trương Tiểu Mãn hỏi:
- Doanh trưởng, vậy đây là công lao của chúng ta đúng không?
- Tính toán cái gì…
Chu Ứng Long lại hỏi:
- Thương vong các ngươi thế nào? Nếu thương vong lớn có thể nghỉ ngơi để hồi phục, chờ viện trợ.
- Không có thương vong.
Lúc Trương Tiểu Mãn nói câu này cũng có phần khí tin. Thế nhưng đây là sự thật.
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Trên quan ải chỉ có hơn 100 thổ phỉ, bị hạ gục bởi một mình Nhâm Tiểu Túc. Đừng nói ngươi nghe xong giật mình, cả ta cũng sợ đây này. Kế hoạch ban đầu là để hắn kiềm chế thổ phỉ quan ải thôi. Kết quả “kiềm chế” một phát thì không còn thổ phỉ để kiềm chế nữa rồi…
Nói xong, Trương Tiểu Mãn nghe Chu Ứng Long hít một ngụm khí lạnh:
- Mạnh như vậy?!
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang ngồi bên dòng suối nhỏ tẩy rửa máu trên người rồi đổi thành y phục tác chiến của Tiêm Đao Liên.
Cách đó không xa là đám người Tiêu Tiểu Thần đang nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Các ngươi thấy không, giết hơn 100 người như không có chuyện gì, hơn nữa còn bình tĩnh như vậy nữa.
- Cũng không biết trước khi tới hàng rào 178 hắn từng làm gì….
- Ta nghe người ta nói, trước kia hắn cũng là lưu dân, còn là đệ tử của Trương tư lệnh. Trong thị trấn nổi danh là người hung ác. Đây là lão Hứa nói đó.
Nhâm Tiểu Túc mặc y phục sạch sẽ vào, đứng bên cạnh dòng suối nhỏ. Đây mới chỉ là bắt đầu, tương lai hắn còn nhiều trận chiến khác cần đánh hơn.
Lúc này, Trương Tiểu Mãn đã báo cáo với Chu Ứng Long xong. Hắn hỏi Tiêu Tiểu Thần:
- Kiểm tra thu hoạch đi.
- Hai súng hạng nặng đường kính 12.7 li, tấm chắn và bánh xa, 31 rương đạn cùng hai pháo cối.
Tiêu Tiểu Thần báo cáo tiếp:
- Còn có súng trường nữa. Ngoài ra cũng không có gì hữu dụng với chúng ta.
Không phải càng nhiều súng là càng tốt. Có người mới dùng được, cho nên với họ mà nói, súng trường không khác gì sắt vụn cả.
- Đem theo pháo cối và đại pháo cối, súng máy hạng nặng thì hủy đi, tấm chắn cùng bánh xe mang theo, súng máy hạng nặng và đạn của nó nữa…
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Súng máy và phòng thuẫn có tác dụng lớn trên bình nguyên. Chúng ta mang theo sẽ khiến hành động trở nên bất tiện. Không đúng, không có lựu đạn hả?
Tiêu Tiểu Thần lắc đầu:
- Không có, một quả cũng chẳng tìm thấy.
- Chẳng lẽ đám thổ phỉ này nghèo như vậy, ngay cả lựu đạn cũng không mua nổi?
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ.
Không phải thổ phỉ trong quan ải nghèo mà trước khi xuống núi, Nhâm Tiểu Túc đã thu 7 rương lựu vào không gian rồi.
Hắn không rút được lá bài bạo liệt số 6 nào như lúc trước cả. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có thể thay thế bằng lựu đạn. Về phần uy lực có bằng lá bài bạo liệt số 6 không thì Nhâm Tiểu Túc không cách nào đánh giá được.
Trương Tiểu Mãn nhìn một đống quân giới dưới chân thì hai mắt phát sáng. Dù là Tiêm Đao Liên xuất chiến cũng chỉ đem theo quân giới bình thường, không có hỏa lực hạng nặng.
Cho nên cướp được cái gì trên chiến trường đều nhờ vào năng lực bản thân.
Lúc này, Tiêu Tiểu Thần khiêng một cái súng máy lên:
- Thứ này là của ta.
Vừa dứt lời, tay Tiêu Tiểu Thần buông lỏng, súng máy đã nằm trên tay Nhâm Tiểu Túc. Tiêu Tiểu Thần sửng sốt nửa ngày, lại nghe Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đội trưởng, ta cầm giúp ngươi.
Tiêu Tiểu Thần cảm động, trong chiến tranh có thể gặp được chiến hữu như thần tiên kiểu này thì còn gì bằng!
- Cám ơn ngươi Nhâm Tiểu Túc.
Tiêu Tiểu Thần nói.
“Điểm cảm tạ tới từ Tiêu Tiểu Thần, +1!”
Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện ra, điểm cảm tạ rất dễ kiếm ở cứ điểm 178 nha.
Hiện tại nhiệm vụ Nhâm Tiểu Túc đã hoàn thành, bất quá hắn cảm thấy làm nhiệm vụ xong vẫn có thể kiếm cảm tạ tệ đúng không?
- Đại đội trưởng…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trương Tiểu Mã:
- Tiếp theo chúng ta làm gì đây?
- Vây công Định Viễn…
Trương Tiểu Mãn đáp:
- Quân tiên phong cùng công binh sắp tới phương bắc. Họ muốn xây cứ địa ở đó. Lúc này không thể để thổ phỉ đâm sau lưng
- Xây cứ địa quan trọng lắm à?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Cơ mà cũng không phải hỏi, mà là khiêm tốn thỉnh giáo:
- Xây cứ địa có tác dụng gì?
Trong ấn tượng của Nhâm Tiểu Túc, cứ địa chỉ dùng để ăn chực mà thôi…
Trương Tiểu Mãn kiên nhẫn giải thích:
- Xây dựng cứ địa có thể rút ngắn thời gian quân đội được điều lên tuyến đầu. Đồng thời cũng khiến việc tiếp tế trở nên dễ dàng và gần chiến trường hơn. Tỷ như đội thiết giáp trước khi tới tiền tuyến phải dừng ở cứ địa nhận tiếp tế cái đã.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu rõ:
- Vậy kế hoạch đánh Định Viễn thế nào?
- Chu doanh trưởng nói, không cần tấn công mạnh mẽ, chỉ cần vây khốn họ ở Định Viễn không thể động đậy là được…
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Sau khi tiêu diệt quan ải xong, kế hoạch phát sinh biến hóa nên nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta cũng không quá gian khổ, có thể tận lực giảm bớt thương vong. Sau khi cứ địa xây xong, sẽ có quân đội tới hỗ trợ, khi đó cũng nhẹ nhàng hơn.
Ban đêm, mọi người nghỉ ngơi một lúc tại quan ải. Khi đám chiến hữu cởi giày, cùng nhau ngồi bên cạnh đống lửa thì Nhâm Tiểu Túc yên lặng đi ra chỗ khác.
Trương Tiểu Mãn nhìn thân ảnh cô độc đứng bên cạnh vách núi của Nhâm Tiểu Túc, bỗng nhiên nói với những binh sĩ khác:
- Ta cảm thấy hắn có tâm sự.
- Đại đội trưởng, chỉ là do chân chúng ta thối quá thôi…
Trương Tiểu Mãn cười mắng:
- Các ngươi không cảm thấy hắn có tâm sự nặng nề lắm hả?
- Cũng có.
Trương Tiểu Mãn quay đầu nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc. Hắn cảm nhận được, chuyện Nhâm Tiểu Túc từng trải qua còn khó khăn hơn họ tưởng tượng nhiều.
Trương Tiểu Mãn bưng một chén súp nóng đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc:
- Này, ăn chút gì đi.
- Ừ, cám ơn Đại đội trưởng.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Kết quả Trương Tiểu Mãn đưa súp xong cũng chẳng rời đi mà đột nhiên hỏi:
- Nghe nói người vừa tới cứ điểm 178 không bao lâu đã lựa chọn tới nơi gian khổ nhất?
Nhâm Tiểu Túc nhìn Trương Tiểu Mãn một cái;
- Vốn định không đi nhưng ta có chuyện quan trọng cần làm, cũng có lợi cho cứ điểm 178.
- Thì ra là thế…
Trương Tiểu Mãn gật đầu.
- Đại đội trưởng, sao các ngươi gia nhập quân đội?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Ta sống từ nhỏ ở cứ điểm 178…
Trương Tiểu Mãn vừa cười vừa nói:
- Vừa qua 16 tuổi, chuyện đầu tiên chúng ta sẽ làm là đi kiểm tra sức khỏe, thử xem bản thân có đủ tiêu chuẩn gia nhập quân ngũ không. Có người khi kiểm tra sức khỏe, vì chân bàn chân bẹt bị loại mà thiếu chút nữa thắt cổ tự tử.
- Vì sao?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nói.
Trương Tiểu Mãn nhìn về phía Tây bắc, phảng phất như nhìn thấy cứ điểm 178 vậy. Hắn cười nói:
- Vì khi chuông đồng vang lên, chúng ta sẽ có cơ hội chứng minh mình là một người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận