Đệ Nhất Danh Sách

Chương 826: Nhâm Tiểu Túc Rất Bình Thường

Nói thật, hiện tại T5 cũng đang nghĩ mông lung.
Kế hoạch của hắn đã được người khác hoàn thành hết.
Hơn nữa hắn còn không có cách nào biết đối phương đang ẩn dấu ở đâu, có bao nhiêu người, bao nhiêu siêu phàm giả, đã chuẩn bị những gì…
Cảm giác này rất không ổn.
Hơn nữa loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái: Rõ ràng có người đã giúp hắn làm hết chuyện hắn muốn làm nhưng T5 căn bản không vui nổi!
- Trưởng quan, hiện tại chúng ta làm gì tiếp?
Một T4 vô lực hỏi thông qua máy truyền tin.
Tù nhân trong hai nhà tù được phóng thích sẽ tạo ra hỗn loạn rất lớn với Khổng thị.
Hỏa Chủng lại không biết chính diện cứng đối cứng với cảnh vệ nên hiện tại đột nhiên họ lại trở nên rảnh rỗi vô cùng…
Trong kế hoạch, mức độ nguy hiểm của hành động hàng rào 31 này là cửu tử nhất sinh.
Hơn nữa từng nhiệm vụ nối tiếp nhau, căn bản không có thời gian cho họ thờ dốc.
Thành viên Hỏa Chủng đã sớm chuẩn bị tinh thần chết vì kiệt sức.
Thế nhưng kết quả họ lại không cần phải làm gì cả.
Này nghĩa là sao chứ hả?
T5081 nói:
- Khó trách chúng ta đột nhập vào hàng rào xong đột nhiên đụng phải tập kích từ mái nhà.
Thế nhưng tiếp đó phát hiện Khổng thị cũng đâu biết chúng ta tới, thì ra trận địa phục kích trên mái nhà không hề nhắm vào chúng ta…
- Vậy chúng ta làm bia đỡ đạn cho người khác rồi?
Một T4 nói.
- Cũng chưa chắc…
T5081 cảm khái:
- Các ngươi có phát hiện không, khi chúng ta đột phá phòng tuyến phương bắc, cảnh vệ Khổng thị phản ứng rất chậm, không hề toàn lực vây giết chúng ta.
Chung quy ta cảm thấy họ phản ứng như chậm nửa nhịp vậy.
- Ta cũng thấy vậy, nhu cầu ứng phó bức thiết của đội cơ động dường như cũng không chỉn chu lắm.
- Hiện tại ta đã hiểu rồi…
T5081 nói:
- Đây là cảnh vệ Khổng thị nhận được cảnh báo từ nơi khác nên phải tới tiếp viện.
Kết quả giúp chúng ta phân tán đi một ít lực lượng.
Kỳ thật ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không biết chuyện hàng rào bị phá hủy kỳ thật cũng nhờ hắn góp một ít sức.
Theo hắn, hàng rào 31 bị phá hủy đều do Hỏa Chủng cả, không có tí quan hệ nào với hắn hết.
Tuy hắn cũng muốn phá hủy hàng rào nhưng hắn còn chưa kịp làm chẳng phải đã bị Hỏa Chủng đi trước sao?
Cho nên hắn không cõng cái nồi này đâu…
T5081 suy nghĩ một lúc:
- Đi thôi, chuyện chúng ta muốn đã hoàn thành rồi.
Hơn nữa hàng rào đã loạn lên, chúng ta thẳng đảo hoàng long, giết chết Khổng Đông Hải!
Tuy đây là hành động trảm thủ nhưng kỳ thật trảm thủ ý chỉ tiêu diệt hàng rào 31 chứ không tính sẽ lấy mạng Khổng Đông Hải.
Một mặt họ không cần làm thế, binh sĩ chủ lực cùng Khổng Đông Hải dù còn sống cũng khó lòng làm nên trò trống gì.
Mặt khác như thế quá phiền, nếu họ ám sát Khổng Đông Hải, cản vệ sẽ toàn lực bảo vệ hắn ta.
Họ chỉ có một chi đội đặc chủng mà thôi, sao có thể đối đầu nổi cả một quân đoàn.
Nhưng bây giờ thì sao….
Họ thật sự rảnh quá không có gì làm a!
T5081 thầm nghĩ, nếu đã không có chuyện gì làm thì đi giết Khổng Đông Hải đi!
Dù sao cảnh vệ hiện tại cũng đã phân tán khắp nơi mà!
Ngay lập tức, vì chiến hỏa xuất phát từ phương bắc hàng rào nên nạn dân đều liều mạng chạy về phía nam.
Xe việt dã của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận thiếu chút nữa thì bị chặn trên đường rồi.
- Chúng ta tới đóng Vương Kinh đi, trực tiếp rời đi từ phía tây.
Tới lúc đó ta cho nổ cổng thành.
Phía nam chỉ sợ đã kẹt cứng rồi vì nạn dân rồi…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tiếc nuối duy nhất là hiện tại chúng ta không còn cơ hội giết Khổng Đông Hải mà thôi.
Dương Tiểu Cận gật đầu, nàng nhìn ánh lửa và nạn dân chạy tán loạn bên ngoài:
- Chuyện Khổng Đông Hải không cần thiết lắm đâu.
Kết quả Vương Thánh Tri muốn đã có, Khổng Đông Hải chết hay sống đều như nhau.
Hơn nữa ta tin Vương Thánh Tri nhận được tin nhất định sẽ rất vui….
Dựa theo kế hoạch của Vương Thánh Tri, sau khi giết Khổng Đông Hải, phải thật lâu sau Khổng thị mới có thể lần nữa đứng lên sau nội loạn.
Hiện tại không giống trước nữa, một kích đánh đúng chỗ rồi.
Lúc xe việt dã chạy tới cửa biệt thự, Nhâm Tiểu Túc thấy được ven đường đầy thi thể nạn dân, trên thi thể là máu tươi đầm đìa, kinh khủng tới cùng cực.
- Đây là cách đám Vương Nhuận dùng để dọa nạn dân…
Nhâm Tiểu Túc suy đoán, trừ Vương Nhuận ra nơi này hẳn không còn ai ra tay đủ ác nữa.
Xe vừa dừng lại trước cửa, Nhâm Tiểu Túc đã cao giọng hô:
- Đừng nổ súng, là ta!
Âm thanh kinh hỉ vang lên:
- Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận về rồi!
Vương Kinh mở cửa tỉ mỉ quan sát Nhâm Tiểu Túc, ông không quan tâm Nhâm Tiểu Túc đã đi đâu, câu đầu tiên hỏi là:
- Ngươi có bị thương không?
- Không có…
Nhâm Tiểu Túc cười ha hả:
- À thì… ta và Dương Tiểu Cận ra ngoài đi dạo một vòng, không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Kết quả chúng ta ngủ quên trên đường, chậm trễ thời gian.
Biểu tình của mọi người đều là bộ dạng có quỷ mới tin, có điều mọi người cũng không biết nên phản bác thế nào.
Nhâm Tiểu Túc không thấy Vương Nhuận đâu thì nhìn Vương Kinh:
- Đúng rồi… không ai tới bảo vệ các ngươi à?
- Có, chỉ là sau đó họ nhận lệnh rời đi rồi…
Vương Kinh nói:
- Họ là… là ngươi phái tới à?
- Ha ha ha….
Nhâm Tiểu Túc xấu hổ cười:
- Sao có thể, ta chỉ tình cờ gặp họ trên đường, nghe họ nói muốn tới bảo vệ Vương lão gia tử các ngươi thôi.
Thế này đi, mọi người thu thập đồ đạc, chúng ta nhanh chóng rời đi.
Hàng rào 31 sắp tiêu rồi, nếu chúng ta không đi sẽ chôn cùng một chỗ với hàng rào đó.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới phát hiện mọi người đã sớm thu thập hành lý và bỏ vào xe.
Nhâm Tiểu Túc phát cho mỗi xe một cái máy truyền tin, xong xuôi đoàn xe bắt đầu xuất phát!
Đoàn xe chạy một đường tới biên giới phía tây, bầu không khí trong xe cực kỳ trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Lương Sách đột nhiên hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi…
- Ta không làm gì hết, ta chỉ là một bác sĩ phẫu thuật tim bình thường thôi!
Nhâm Tiểu Túc phủ nhận ngay.
Lương Sách:
- ….
Ta còn chưa hỏi gì kia mà.
Bấy giờ, một đoàn xe màu đen chạy song song họ.
Lương Sách đang tính nói gì đó thì thấy Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nhìn đoàn xe.
Đoàn xe màu đen này chạy về hướng đông, tốc độ rất nhanh, dường như đang chạy trốn gì đó.
Nhâm Tiểu Túc chọn hướng tây vì nơi đó hướng về Vương thị, nhưng người khác chưa chắc sẽ chạy về hướng tây.
Nếu là Khổng thị sẽ chạy về phía đông.
Vì cách 120 ki lô mét về phía đông có một hàng rào khác của Khổng thị.
Khi mọi người im lặng, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói với Dương Tiểu Cận:
- Các ngươi không cần giảm tốc độ, ta đi ra ngoài một chuyến.
Dương Tiểu Cận như có điều suy nghĩ mà hỏi:
- Khổng Đông Hải?
- Không sai, là biển số xe của hắn.
Ta đoán hắn không có ý định cùng tồn vong với hàng rào 31.
Hiện tại đang chuẩn bị chạy trốn!
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì mở cửa xe chạy ra ngoài, một đường chạy về phía đoàn xe của Khổng Đông Hải.
Trong đoàn xe phía sau, mọi người im lặng nhìn thân hình Nhâm Tiểu Túc lướt qua…
Lương Sách á khẩu không nói được gì, không phải vừa rồi còn nói hắn chỉ là một bác sĩ phẫu thuật tim bình thường thôi à?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận