Đệ Nhất Danh Sách

Chương 812: Đại Chiến Sắp Tới

Sau khi cân nhắc cẩn thận, cuối cùng Nhâm Tiểu Túc vẫn cảm thấy phá hủy hàng rào xong rồi nghĩ cách làm nhiệm vụ sau, như thế ổn thỏa hơn một chút….
Về phàn làm cách nào để hủy hàng rào thì Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa nghĩ ra.
Thế nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy so với đột nhập vào ngục giam thì phá hủy hàng rào vẫn dễ hơn chút, cũng chẳng biết tự tin này là lấy từ đâu ra nữa.
Lúc này Dương Tiểu Cận đang đi cùng đoàn xe tới Hội nghị giao lưu y học.
Lần này Mạnh Nam và Lương Sách cùng ngồi chung xe với Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, Nhâm Tiểu Túc ngồi tay lái phụ, Dương Tiểu Cận lái xe, hai người kia thì ngồi đằng sau.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hiện tại khả năng cao Mạnh Nam đã có chút ý với Lương Sách.
Dù Lương Sách đã vài lần dùng tay không đánh bại nguyệt lão nhưng Mạnh Nam chịu ngồi chung xe với Lương Sách đã nói lên nhiều điều.
Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc nhìn hai bên đường, kỳ quái hỏi:
- Sao trên đường giăng đèn kết hoa vui vậy.
Tết âm lịch qua rồi mà, chẳng lẽ Khổng thị có ngày lễ gì đặc biệt à?
- Lễ tình nhân…
Lương Sách kỳ quái nói:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi cũng là cư dân hàng rào mà, sao không biết lễ tình nhân, sắp tới ngày lễ Valentine 14 tháng 2 rồi.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
Hắn từng nghe Vương Phú Quý nói về ngày lễ này, khi đó còn có mọi người nữa.
Với cả hắn không phải người hàng rào, mà thị trấn chưa bao giờ có ngày lễ, vì thế Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới chuyện này.
Đối với Nhâm Tiểu Túc, hoặc nói là đối với đa số lưu dân mà nói.
Ngày lễ trong năm chỉ có hai, một là tết âm lịch, một là tết thanh minh.
Trước là sự khởi đầu mới cho người sống, mà sau là thương tiếc người chết.
Trừ hai ngày này ra, mọi người đều bạn kiếm ăn, căn bản không quan tâm tới cái gì gọi là lãng mạn cả.
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc nhìn hai bên đường giăng đèn kết hoa thì thầm nghĩ chiến tranh Khổng thị và Hỏa Chủng mới dừng lại chưa được vài hôm, chẳng biết khi nào lại dấy lên.
Sao mọi người còn có tâm tư mừng lễ nữa?
Bất quá rất nhanh Nhâm Tiểu Túc đã trở lại bình thường. Ăn mừng ngày lễ không chứng minh người hàng rào không cảm nhận được nguy cơ, cũng không thể chứng minh người hàng rào sống quá an nhàn, không nói lên được điều gì cả.
Giống như hắn vậy, mỗi năm vào tết âm lịch đều rất nghèo nhưng vẫn cố gắng mua quần áo mới cho Nhan Lục Nguyên, hơn nữa còn dẫn Lục Nguyên ăn một bữa sủi cảo thật ngon, có sao đâu?
Không phải vì cuộc sống quá khổ mà vì đau khổ nên mới cần niềm vui, để cuộc sống có thêm hi vọng.
Hơn nữa người hàng rào vì sao lại tổ chức lễ hội cũng không quá liên quan gì tới hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận một cái:
- Trước kia ngươi từng trải qua Lễ tình nhân chưa?
Dương Tiểu Cận nhìn hắn một cái:
- Ngươi đang thăm dò cái gì vậy?
- Khục khục, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi…
Nhâm Tiểu Túc lúng túng nói.
- Ta chưa bao giờ có cơ hội trải qua ngày lễ này…
Tuy Dương Tiểu Cận đang tập trung lái xe nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Nhâm Tiểu Túc.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc là muốn hỏi Dương Tiểu Cận trước khi gặp hắn có đoạn tình cảm nào không.
Thật ra có cũng không sao, hắn vốn không phải loại người để ý cái này, thế nhưng tốt nhất vẫn là không nên có….
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng bồi thêm một câu:
- Trước kia ta cũng không có cơ hội!
Lúc này, đoàn xe dừng dưới một tòa cao ốc, Dương Thế Nhược với tư cách là đại biểu y học của Khổng thị sớm dẫn một đám người tôn kính chào đón Vương Kinh.
Nhâm Tiểu Túc nhìn bóng lưng cao ngất của Vương Kinh, thầm nghĩ đây mới đúng là sân khấu của họ.
Kỳ thật quá trình giao lưu y học rất buồn tẻ, buồn tới mức thiếu chút nữa Nhâm Tiểu Túc ngủ gục luôn.
Hội nghị là quá trình mỗi người trần thuật sự đột phá của mình rồi chia sẻ kinh nghiệm từng người chứ cũng không có gì quá đặc biệt cả.
Hội nghị kéo dài tới tối mới dừng lại, Nhâm Tiểu Túc đợi mọi người ngủ thì lần nữa lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Bất quá lần này hắn không đi kiếm người của đại lừa dối nữa mà đi tìm Vương Nhuận, người phụ trách hỗ trợ hắn trong chuyến đi tới Vương thị lần này.
Vốn hôm qua Nhâm Tiểu Túc nên đi tìm Vương Nhuận, lúc trước họ từng giao hẹn chia ra tiến vào hàng rào rồi tụ họp lại trao đổi tin tức.
Kết quả sau đó Nhâm Tiểu Túc quên mất…
Chung quy ngay cả Vương Uẩn và đại lừa dối mà Nhâm Tiểu Túc cũng xém quên thì quên chuyện ám sát Khổng Đông Hải cũng rất bình thường…
Nhâm Tiểu Túc dừng lại trên nóc một tòa nhà thấp, đêm nay cảnh vệ tuần tra càng thêm nghiêm ngặt.
Hắn phát hiện trên sân thượng có không ít người mai phục.
Xem ra đối phương cũng biết hắn thường di chuyển trên mái nhà nên dứt khoát tăng cường khá nhiều lực lượng phòng hộ.
Việc Chung Trăn chết chung quy vẫn tạo ra một chút ảnh hưởng.
Nhâm Tiểu Túc có phần xấu hổ, chuyện hôm qua thiếu chút bị tay súng bắn tỉa bắn trúng vẫn còn rõ mồn một với Nhâm Tiểu Túc, vạn nhất để lật thuyền trong mương cũng không hay lắm.
Hiện giờ Vương Nhuận đang ẩn nấp tại đường Nam Tân Trang Tây, cách vị trí hiện tại của Nhâm Tiểu Túc tầm 17 ki lô mét .
Dọc theo con đường này chắc chắn còn rất nhiều cọc ngầm.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ quan sát một phen, mỗi vị trí cọc ngầm đều có hai người canh gác.
Xung quanh là còn có người phối hợp, trên cơ bản phân bố theo hình hoa mai.
Rất khó để hắn giết người xong rồi lặng yên không tiếng động rời đi.
Làm không tốt đụng phải một cọc ngầm liền chọc vào cả tổ ong vò vẽ.
Hay hắn không tới gặp Vương Nhuận nữa? Dù sao bây giờ hắn cũng không tính ám sát Khổng Đông Hải…
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc dứt khoát xoay người quay về biệt thự.
Lúc này, tại một tiệm vàng trên đường Nam Tân Trang Tây, Vương Nhận nghiêm túc ngồi cùng 9 thủ hạ, chờ Nhâm Tiểu Túc tìm tới.
Những người này ngồi theo trận hình tam giác không nhúc nhích.
Mỗi người đều cầm súng, trên người khoác áo khoác màu đen dày, trông chẳng khác nào 10 bức tượng điêu khắc.
Một người đột nhiên hỏi:
- Trưởng quan, sao Nhâm Tiểu Túc còn chưa tới?
Vương Nhuận bình tĩnh kéo rèm lại, nói:
- Hẳn là có chuyện trễ nải, hôm qua đội giao lưu y học đã tới, trên đường khá thuận lợi.
Đêm qua hàng rào xảy ra chuyện lớn như thế, khả năng cao là trên đường tìm chúng ta hắn bị phát hiện.
- Ngươi nhìn bản đồ đi, hôm qua vị trí xảy ra chuyện ở phía đông, chúng ta ở phía tây mà.
Vị trí không đúng…
Một thủ hạ nghi ngờ nói:
- Trưởng quan, có khi nào hắn tìm lộn chỗ không?
Một người bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Ta cảm thấy là ngược lại thì có, có khi hắn quên chúng ta luôn rồi.
- Chuyện lớn như vậy sao quên được, ta thật sự nghi ngờ năng lực của hắn, bằng cái gì một mình hắn bằng 10 người chúng ta? Trưởng quan, hay chúng ta tiến hành ám sát Khổng Đông Hải luôn đi?
Một người hỏi.
Lại nghe Vương Nhuận ung dung nói:
- Chính miệng ông chủ nói với ta, trong lúc thực hiện nhiệm vụ toàn lực phối hợp với hắn.
Nếu hắn thất bại chúng ta mới ra tay.
Từ đó thấy được ông chủ rất tin tưởng hắn.
Các vị nhớ kỹ, trong kế hoạch của ông chủ, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là hỗ trợ.
Hơn nữa chỉ với 10 người chúng ta hoàn toàn không cách nào giết được Khổng Đông Hải.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Binh sĩ hỏi.
Vương Nhuận không chút sứt mẻ ngồi ở trên cái ghế:
- Tiếp tục chờ, hắn nhất định sẽ tới!
Đột nhiên, tiếng súng chát chúa vang lên trong hàng rào, Vương Nhuận thoáng cái đứng lên.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đứng trên nhà cao tầng không người.
Hắn thấy được ít nhất cả trăm cái bóng đen đang bay qua bay lại trên mái nhà, hướng về phía trung tâm hàng rào!
Một cuộc va chạm giữa các ảnh tử và cọc ngầm của Khổng thị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận