Đệ Nhất Danh Sách

Chương 706: Kỹ Năng Mới


Trình Vũ kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc. Trước kia thằng này thích hát nhạc thiếu nhi thì thôi đi. Bây giờ còn dùng bánh quy dụ dỗ người khác cùng hát là sao?!
Nghĩ tới đây, Trình Vũ bỗng cảm thấy tương lai u ám đi hẳn.
Mà sắc mặt Vương Uẩn hết xanh lại trắng. Hắn đường đường là trưởng phòng một trong ba phòng tình báo lớn nhất Khổng thị lại phải “quỳ gối” trước mấy cái bánh quy?
Chỉ sợ đối phương đã coi thường Vương Uẩn hắn quá rồi!
Mười phút sau, Nhâm Tiểu Túc lớn tiếng nói:
- Khoan, câu này ngươi hát không đúng, thiếu chữ, mau hát lại.
Vương Uẩn:
- Trên lưng ốc sên là…
Đám thuộc hạ của Vương Uẩn nhìn một màn này thì thầm nhủ trưởng quan nhà họ thật nhẫn nại. Vì đổi đồ ăn cho họ mà chịu nhục hát nhạc thiếu nhi cùng người khác.
Vừa rồi đám thuộc hạ đều bảo Vương Uẩn đừng để ý tới thiếu niên kia. Thế nhưng Vương Uẩn dõng dạc nói, hắn với tư cách là trưởng quan sao có thể để cấp dưới chịu khổ đói khát cùng hắn? Hắn không phải loại người như vậy.
Đám thuộc hạ nghe xong đều cảm động. Đi theo Vương Uẩn đúng là sự lựa chọn chính xác của họ mà.
Hơn nữa, Vương Uẩn cảm thấy, nếu Nhâm Tiểu Túc kêu hắn hát cho thiếu niên nghe, hắn thật sự không tiếp thu được. Giống như có người ném đồ ăn trước mặt rồi kêu hắn cười một cái cho ta xem. Nếu là thế Vương Uẩn tình nguyện chịu đói cũng không làm.
Thế nhưng hiện tại thì khác, Nhâm Tiểu Túc hát cùng khiến cảm giác khuất nhục trong lòng Vương Uẩn cũng không nặng nề nữa…
Chỉ là hắn thật sự không hiểu, rốt cục thiếu niên trước mắt này có tật xấu gì…
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không rõ rốt cục cung điện có tật xấu gì nữa.
Những người khác nhìn một màn quỷ dị trước mắt thì câm nín nửa ngày, không biết nên nói gì. La Lam đợi Nhâm Tiểu Túc dạy hát xong thì hô to:
- Không nên chậm trễ thời gian nữa, nhanh chóng xuất phát!
Đêm qua, sau khi Nhâm Tiểu Túc tiêu diệt xong người của công ty Hỏa Chủng, La Lam đã lén lút hỏi Nhâm Tiểu Túc giết được mấy người. Kết quả Nhâm Tiểu Túc nói mười mấy, trong đó hẳn không có người của tiểu đội hoàng hôn.
Nơi này cách Thánh sơn rất gần. Nhâm Tiểu Túc đứng trước cửa nhà người ta mà giết nhiều người của đối phương như thế, Hỏa Chủng liệu sẽ để yên? Họ nhất định sẽ phái thêm người tới.
Cho nên, nếu bây giờ không đi, chỉ sợ sẽ không đi được nữa. Họ chỉ có thể nhanh chóng rời đi, đánh du kích với đối phương.
Tuy sau khi tới Thánh sơn cũng gặp nguy hiểm nhưng dù thế nào cũng tốt hơn ở trong màn sương này nhiều.
Chỉ cần ở trong màn sương, bất kỳ lúc nào Hỏa Chủng cũng có cách tìm ra họ. Ở lại trong màn sương mù này, họ không có một chút đường sống nào.
Trình Vũ hỏi đại lừa dối:
- Ngươi thật sự chưa bao giờ tới Thánh sơn?
Đại lừa dối nghĩ rồi nói:
- Kỳ thật cũng từng vào một chút, nhưng chỉ một chút thôi…
Trình Vũ nhìn bộ dáng đại lừa dối nhất thời cạn lời. Đối phương nói không có câu nào là thật cả.
Sau khi họ xuất phát chưa được bao lâu thì sương mù dần tan đi. Giống như đại lừa dối từng nói, sương mù không bao phủ Thần Trì quanh năm, cứ mỗi ba ngày sẽ có một ngày sương mù tan đi.
- Đi nhanh lên, nhanh lên…
Đại lừa dối nói:
- Vốn lộ trình còn hai ngày đi đường nữa nhưng đó là khi sương mù còn dày. Hiện tại sương mù đã tan, chúng ta phải nắm chặt thời gian. Nói không chừng đi một ngày là ra ngoài rồi.
- Từ lúc lên núi tới giờ, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt…
Trình Vũ thở dài, cứ như mù mịt trong lòng hắn cũng được tản đi theo sương mù vậy.
Hắn nhìn về phía lão Hứa. Tối hôm qua, sau khi qua về, mặt nạ bạc luôn im lặng không nói gì. Sau khi lên đường hắn cũng giành đi trước tiên, không qua lại với ai cả.
Lúc mọi người sắp rời khỏi Thần Trì thì tất cả nghe được âm thanh di chuyển của nhện khổng lồ. Mọi người quá quen thuộc với âm thanh này rồi, vì thế cả bọn lập tức khẩn trương.
Âm thanh khớp xương va chạm với mặt đất khiến da đầu cả bọn không ngừng run lên.
Không chờ nhện khổng lồ tới gần, mặt nạ bạc lấy một hộp nhỏ màu đen phát ra âm thanh kỳ quái dọa cho đám nhện đồng loạt rút lui.
Việc này khiến mọi người đều ngạc nhiên, có người lên tiếng hỏi đây là gì nhưng lão Hứa không trả lời.
Dần dà, mọi người có cảm giác không chuyện gì là mặt nạ sắc không làm được.
Trình Vũ nhìn bóng lưng lão Hứa không hiểu sao bỗng cảm thấy an tâm. Hắn quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc và La Lam đi phía sau. Trong lòng thầm nhủ không biết ánh mắt La Lam thế nào lại xem thiếu niên kia là bắp chân để ôm.
Không ôm bắp chân như mặt nạ sắt mà tìm cái tên ca sĩ chuyên hát nhạc thiếu nhi này làm gì!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không chú ý tới biểu tình của Trình Vũ, lúc đội ngũ sắp tới biên giới của Thần Trì và Thánh sơn, rốt cục hắn cũng nghe được cung điện tuyên bố nhiệm vụ:
“Nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành. Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ của Ký chủ đều là hoàn mỹ, ban thưởng kỹ năng mới, ráy lỗ tai.”
Nhâm Tiểu Túc nghe câu trước thì tinh thần cực kỳ sảng khoái, nhưng khi nói xong 3 chữ cuối thì không khỏi ngớ người. Thậm chí còn có chút dự cảm chẳng lành.
Hơn nữa, ô sáng trong tủ đồ của cung điện lần nữa sáng lên. Trong ô vuông kia là một cây ráy tai tinh xảo đang nổi lơ lửng, lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Biểu tình Nhâm Tiểu Túc dần trở nên dữ tợn hơn, kỹ năng của người ta đều là kim cương tinh thần quyền, lư sơn thăng long các loại, vừa nghe là thấy tuyệt vời vô cùng rồi.
Nhưng tới phiên hắn thì sao, ráy lỗ tai nghe tục tằng hết sức. Nếu để người ngoài biết được sẽ tưởng hắn là sư phụ ráy tai chuyên làm trong nhà tắm công cộng mất…
Về sau, khi đánh nhau với người khác, người ta sẽ bảo: Ta là cao thủ T5 của Hỏa Chủng.
Chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc lại bảo: Chào ngài, sư phụ ráy tai số 01 xin được phục vụ?
Nghe qua chẳng có tí đứng đắn nào cả?!
Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi cung điện:
“Kỹ năng này dùng để làm gì?”
Kết quả cung điện trả lời:
“Không có quyền hạn được biết.”
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc thật sự không nhịn được nữa:
“Đây là kỹ năng ban thưởng cho ta mà, sao không nói được?
“Không có quyền hạn được biết.”
Nhâm Tiểu Túc bắt đầu khó chịu, vậy bảy ngày qua hắn phải chịu muối mặt, vừa ca hát vừa nhảy múa dễ dàng lắm hả? Kết quả ngươi lại đưa ta một kỹ năng không đáng tin như thế, hơn nữa còn chẳng nói nó có tác dụng gì?
Ngươi có phải hệ thống của ta không vậy?
Một cái cây ráy tai ở ngoài bán chỉ có vài đồng, cần quái gì ngươi cho ta?
Nhâm Tiểu Túc lấy cây ráy tai ra, cầm trong tay nhìn rồi đưa lên tai…
Lúc hắn ráy tai, La Lam đứng bên cạnh muốn đi tới vỗ vai Nhâm Tiểu Túc. Chỉ là hắn đang cách Nhâm Tiểu Túc 30cm đã bị một loại lực lượng vô hình đẩy ra ngoài.
La Lam ngây ngẩn cả người.
Nhâm Tiểu Túc cũng ngây ngẩn cả người!
Hắn yên lặng nhìn cây ráy tai trên tay, sao đó nhớ tới một câu nói truyền miệng, không nên đụng vào người đang ráy tai….
Bạn cần đăng nhập để bình luận