Đệ Nhất Danh Sách

Chương 937: Thô Tục Và Truyền Thừa


Đối mặt với chiến sĩ trọng giáp, mặt nạ bạc trực tiếp giết ra ngoài, chém chết đối phương rồi lấy trọng giáp trên người đối phương về.
Đơn giản là P5092 nói muốn nghiên cứu cấu tạo cùng trình độ nhận lực của trọng giáp này, mà Nhâm Tiểu Túc lại giúp hắn làm được chuyện này dễ như trở bàn tay.
Trải qua việc bị chiến sĩ trọng giáp của quân đoàn viễn chinh đánh lén, cả phòng tuyến đều cẩn thận hơn.
Kỳ thật hiện tại chỉ là hai bên thăm dò nhau, chính là đang không ngừng va chạm, uốn nắn qua lại, không riêng gì chiến lữ thứ 6 muốn biết rõ quân viễn chinh đoàn còn có át chủ bài gì, quân viễn chinh đoàn cũng thế.
Từ lúc chiến sĩ trọng giáp bị mặt nạ bạc giết chết, ngày hôm đó không còn chiến sĩ trọng giáp nào xuất hiện nữa.
Tất cả mọi người đều rõ, không phải là quân viễn chinh đoàn chỉ có một chiến sĩ trọng giáp, chỉ là đối phương cảm thấy chưa phải lúc đưa thêm chiến sĩ trọng giáp vào chiến trường.
Thời điểm những đòn sát thủ này lần nữa xuất hiện tại chiến trường, chỉ sợ sẽ là thời khắc hai bên quyết chiến sinh tử.
Mặt nạ bạc cầm trọng giáp về, Nhâm Tiểu Túc cầm trong tay xem xét:
"Mặc thứ này trên người vẫn có thể hành động nhanh chóng như thế, xem ra cao thủ bên trong mọi rợ cũng rất sinh mãnh. Nếu như có hơn mấy trăm ngàn chiến sĩ như vậy, liệu có đem tới nguy hiểm cho trận địa hay không?"
P5092 nhìn thoáng qua trọng giáp rồi nói:
"Cho dù có xây dựng Chiến sĩ trọng giáp theo chế độ, bọn họ cũng cần dùng mạng để xông phá trận địa, ta đã xem đạn dược chiến lữ thứ 6 đang có, có không ít thứ khiến ta kinh hỉ. Yên tâm, khi những chiến sĩ trọng giáp kia lần nữa xuất hiện, ta sẽ cho bọn họ một kinh hỉ."
Nếu trận địa phòng ngự dễ dàng bị xông phá như vậy, P5092 cũng không tiếp tục lựa chọn thủ vững trận địa sau biết được tin Hỏa Chủng chiến bại. P5092 từng nói, quân viễn chinh đoàn đi qua nơi này phải dùng mạng đổi lại, hắn nói được sẽ làm được.
Chiến tranh đã kéo dài được bốn giờ, nhóm binh sĩ phòng thủ đầu tiên đã bắt đầu thay quân, nếu đánh lâu dài, P5092 sẽ phải cân nhắc vấn đề thể năng cùng tinh lực của binh sĩ.
Một mực tiếp tục chiến đấu ở cường độ cao, nếu binh sĩ mệt nhọc thì tốc độ phản ứng sẽ hạ thấp, độ chính xác khi bắn sẽ không đủ, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Cho nên, P5092 đã chế định phương án phòng thủ mới, bảo đảm binh sĩ trên trận địa luôn tinh lực dồi dào.
Sau khi rời khỏi trận địa, chuyện binh sĩ làm đầu tiên chính là uống nước.
Bọn họ ở trên trận địa không ngừng la hét, chiến đấu, căn bản không có quá nhiều cơ hội uống nước. Cuống họng một số người đều sắp bị hét tới rách. Dưới tiếng súng kịch liệt, bọn họ chỉ có thể la lên thật lớn, chiến hữu mới có thể nghe bọn họ nói gì.
Bây giờ tác chiến, binh sĩ cũng không mang thiết bị truyền tin, bởi vì bọn họ không có nơi sạc điện, một hồi chiến tranh sẽ kéo dài hơn mười ngày thậm chí một tháng, thiết bị truyền thông tin cũng không phải vạn năng.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất là gào thét.
Trong nơi nghỉ ngơi, một ít lão binh tuy mỏi mệt nhưng vẫn là thân thiết vỗ vỗ bờ vai những tân binh kia, một lão binh khàn giọng cười nói:
"Sau khi giết người trên chiến trường, từ hôm nay trở đi ngươi coi như là một người lão binh."
Một ít tân binh vẫn có hơi khủng hoảng, lần đầu tiên giết người vẫn khiến tinh thần của họ bị đả kích, loại đả kích này tuyệt đối không phải chỉ nói vài câu là xóa bỏ được.
Chỉ là, không đợi bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong sợ hãi cùng bối rối, đám ma cũ đã cưỡng ép lôi kéo bọn họ vào nhà ăn, uống nước, ăn cơm.
Sau đó lão binh dẫn bọn họ trở lại trong doanh phòng từng người, kiểm tra súng ống, làm huấn luyện thể năng đơn giản để tránh cơ bắp căng thẳng, sau đó mới đi ngủ.
Lúc này, tân binh liên tiếp được chiếu cố, loại cảm giác sợ hãi kia đã dần dần được tiêu trừ.
Đây là sự khác biệt của lão binh cùng tân binh trong bộ đội, cũng là lão binh hiểu được tầm quan trọng của tân binh, lão binh đã dùng hành động để báo cho tân binh biết bọn họ nên làm gì, nên làm cách nào để tiêu trừ sợ hãi.
Lúc ngủ, một tân binh nằm trong túi ngủ vừa nhắm mắt con ngươi lại, tất cả bên tai đều là tiếng súng truyền tới từ trận địa phòng ngự. Vì vậy hắn chợt phát hiện, cái gì mà nhanh chóng giấc ngủ và bổ sung tinh lực, tất cả đều là vô nghĩa, ở loại địa phương như thế này làm sao có thể ngủ được?
Một lão binh bên cạnh phát hiện hắn một mực uốn qua uốn lại trong túi ngủ liền cười mắng, chui ra túi ngủ đạp tên tân binh một cước:
"Dương Khinh Chu, tiểu tử ngươi sao còn chưa ngủ, thức làm gì hả?”
Dương Khinh Chu yếu ớt nói:
"Đội trưởng, ta ngủ không được, tiếng súng lớn quá..."
Kết quả đội trưởng nghĩ nghĩ, trực tiếp rút một tí bông từ trong quan trang của mình đưa cho đối phương:
"Này, cầm nhét lỗ tai cho dễ ngủ, tuy không cách nào ngăn trở hoàn toàn thanh âm khác nhưng vẫn tốt hơn nhiều. Những tân binh khác đều làm vậy cả, ngủ không được liền nhét bông vào lỗ tai."
Một người tân binh hỏi:
"Lỡ không nghe được chỉ lệnh tập hợp thì sao?”
"Hắc hắc, lão tử sẽ từng cước đạp cho các ngươi tỉnh, nhanh chóng ngủ đi!"
Đội trưởng nói xong thì tự mình tiến vào trong túi ngủ, bắt đầu ngủ, chưa tới hai phút tiếng ngáy khò khè đã vang lên.
Các tân binh mới từ chiến trường trở về nghe được thì đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Bọn họ nhét bông vào tay, nhanh chóng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thẳng đến lúc này, đội trưởng mới chui khỏi trong túi ngủ, kiểm tra trạng thái từng binh sĩ một, xác nhận các binh sĩ đều ngủ mới thở dài ngồi ở cửa trướng.
Đội trưởng rút một điếu thuốc ra, lão binh trong lều vải bên cạnh cũng chui ra ngoài, hai người nhìn nhau cười cười, trong chớp mắt đã hiểu rõ tình cảnh của nhau.
Đội trưởng cười nói:
"Thấy bọn họ ta chợt nhớ tới mình lúc bản thân còn là tân binh, khi đó tư lệnh vừa trở về và tiến hành quét sạch nội ta. Ta đóng quân ở biên giới Tông thị phòng ngừa đám người kia gây hấn. Kết quả vừa đến biên giới đã đánh nhau, chết rất nhiều người. Lúc ấy ta rất sợ, kết quả đội trưởng của ta đá một cước vào mông ta, thiếu chút đã đạp cho ta như chó đớp cứt, ta lập tức hết hoảng hốt..."
Tính toán thời gian, kỳ thật thời gian tên lính này trở thành lão binh cũng không dài.
Nhưng sự kế thừa trong quân đội được truyền lại từ những đội trưởng cũ. Các sĩ quan cấp cao chịu trách nhiệm về chiến lược, mà đội trưởng có trách nhiệm nói cho các tân binh biết thế nào là chiến tranh.
Lão binh bên cạnh nhả khói:
"Hai ngày nay ta đã bắt đầu táo bón, ngày hôm qua ngồi xổm nửa ngày cũng ị không được. Một binh sĩ hỏi sao ta đi nhà xí lâu vậy, ha ha, ta thật sự không biết nên trả lời hắn kiểu gì. Chỉ có thể bảo tiểu tử hắn sớm sẽ hiểu rõ thôi. Kết quả hôm nay hắn liền nói cho ta biết, hắn cũng táo bón."
Đây thật ra là một chuyện vô cùng thô tục, nội dung nói chuyện phiếm cũng vô cùng thô tục, người đi qua chiến trường hiểu rõ, trong hoàn cảnh khẩn trương cao độ, việc bị táo bón là rất bình thường.
Chiến tranh không phải là một cỗ máy nhặt súng giết kẻ thù, mà là một con người bằng xương bằng thịt, dùng xương thịt của mình xây nên bức tường bảo vệ người khác.
Mọi người trong trận địa phòng ngự rất nhanh sẽ bốc mùi, vì nước nơi này không đủ để tất cả mọi người tắm rửa, có đôi muốn tìm nước tắm cũng khó khăn.
Hơn nữa, binh sĩ đang ở trên trận địa phòng thủ mắc đại tiện cũng không thể quay về đi được. Chỉ sợ vừa quay lưng lại đã phải ăn đạn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đào hố đi tại chỗ rồi lấp lại mà thôi.
Cho nên nơi này cũng không sạch sẽ như trong tưởng tượng. Các binh sĩ không ngăn nắp xinh đẹp giống các anh hùng trong truyền thuyết. Ngược lại theo thời gian, bọn họ một so với một lại càng thối hơn.
Thế nhưng, hết thảy cũng không ảnh hưởng tới bọn họ, vì họ hiểu họ đứng ở đây là vì cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận