Đệ Nhất Danh Sách

Chương 854: Tìm Trương Tiểu Mãn

Cửa phòng đóng lại, để lại ngoài cửa thương binh, sinh viên, Viện trưởng trạm y tế và người phụ trách cứ địa hai mặt nhìn nhau. Ai cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đối với nhóm sinh viên đại học Thanh Hòa mà nói, địa vị Kỷ Nhất là vô cùng cao. Giang Tự là hiệu trưởng danh dự của đại học Thanh Hòa, mặt khác là giáo sư khoa xã hội nhân văn cùng chính trị, mà Kỷ Nhất cũng là giá sư của đại học Thanh Hòa. Trong Lạc thành, hai người này cùng minh tinh cũng không có cái gì khác nhau, danh vọng đều là cực cao.
Mà bây giờ, phó tổng biên Kỷ Nhất mọi người tôn trọng gọi một thiếu niên là ngài. Điều này làm cho các sinh viên vừa mới chỉ trích và chất vấn Nhâm Tiểu Túc có phần không biết làm sao.
- Vậy đến cùng thiếu niên kia có lai lịch gì a?
Một sinh viên nhỏ giọng nói thầm:
- Kỷ tổng biên đối với hắn dường như rất tôn trọng, đây tuyệt đối không phải giả vờ.
- Lai lịch gì không rõ ràng lắm, chỉ là nếu Kỷ tổng biên tôn trọng hắn, xem ra lúc nãy là chúng ta lỗ mãng rồi, đợi lát nữa mọi người nói lời xin lỗi với hắn đi...
Tâm tư đám sinh viên nơi này không xấu, đều là mang theo nhiệt huyết bảo hộ quê hương mà tới. Đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi Nhâm Tiểu Túc không xung đột chính diện cùng bọn họ .
Ở tuổi của đám sinh viên này, nhìn như rất có chủ kiến nhưng kỳ thật rất dễ bị sự vật phiến diện lừa dối.
Kỳ thật, nếu không phải Nhâm Tiểu Túc có thân phận bác sĩ, nói không chừng các sinh viên còn có thể nghĩ Nhâm Tiểu Túc là thiếu niên cứu vớt Lạc thành kia. Thế nhưng chênh lệch giữa thân phận bác sĩ trị bệnh cứu người và người từng đại khai sát giới ở Lạc thành thân phận thật sự quá lớn.
Cho nên các sinh viên căn bản không nghĩ về hướng này. Đừng nói các sinh viên, ngay cả Kỷ Nhất cũng có chút không dám tin...
Ngay tại các sinh viên nhỏ giọng bàn tán, Viện Trưởng Trạm y tế cũng tiến lên hỏi người phụ trách cứ địa:
- Hắn không phải là bác sĩ à, lúc trước chưa từng nghe có đại nhân vật nào quen biết người của Ba Ngôi.
- Không rõ ràng lắm…
Người phụ trách cứ địa lắc đầu:
- Có một vị trưởng quan P5 trước khi rời khỏi căn cứ từng đặc biệt thông báo muốn giúp đỡ chăm sóc hắn một chút. Xem ra quan hệ giữa hắn và vị kia trưởng quan P5 cũng phi thường tốt...
P5092 dẫn dắt binh sĩ trước khi rời khỏi căn cứ xác thực đã thông báo việc này, mà địa vị P5 ở trong Hỏa Chủng cơ bản không khác gì Giang Tự tại Lạc thành. Cho dù kém một chút, cũng kém không bao nhiêu.
T là đẳng cấp sức chiến đấu, mà P là đẳng cấp chỉ huy, hai cái song song.
Cũng có nghĩa, phương diện chiến đấu P5 hẳn bằng với T4, nhưng bọn họ là quan quân chỉ huy, sẽ không tham gia chiến đấu trực tiếp.
T5 cùng P5 trên nguyên tắc là cùng cấp, quyền lợi và nghĩa vụ tương đương nhưng trong tác chiến chân thực, T5 phải nghe lệnh P5.
P5 là đẳng cấp chỉ huy cao nhất, cao hơn chính là nhóm năm vị lão bản của Hỏa Chủng, cho nên chuyện P5092 nhắn nhủ sự tình, người phụ trách cứ địa có đẳng cấp P3, khẳng định phải nhớ ở trong lòng.
Nói đến đây, người phụ trách cứ địa cũng có chút nghi ngờ, đến cùng thiếu niên này lai lịch gì? !
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ở trong phòng mặt cắt lời Kỷ Nhất, trực tiếp hỏi:
- Lần này là ngài dẫn đội tới tiền tuyến phỏng vấn sao?
- Đúng đấy…
Kỷ Nhất gật đầu nói:
- Làm phóng viên chiến địa rất nguy hiểm, ta phải làm gương cho binh sĩ mới được, không thể núp ở phía sau. Còn ngài...
- Đừng có một ngài hai ngài nữa, Kỷ tiên sinh không cần khách khí như vậy, ta nghe cũng không quen…
Nhâm Tiểu Túc sửa cách Kỷ Nhất xưng hô, sau đó hỏi:
- Ta thấy số tạp chí gần đây Giang lão gia tử một mực khiển trách Vương thị. Tòa soạn có ngươi có tăng cường biện pháp an ninh không. Vương thị hiện tại không loại trừ khả năng bí quá hoá liều đâu, đừng để bọn họ làm lão gia tử tổn thương.
Kỷ Nhất cười khổ:
- Ta cũng nhắc nhở tổng biên, bất quá ngươi cũng hiểu rõ tổng biên, ngài ấy không nghe ai hết. Kỳ thật trước khi ta đi, người của Vương thị đã tìm tới cửa muốn nói chuyện cùng tổng biên rồi. Có điều tổng biên tránh né, thậm chí vì tránh hiềm nghi cũng không cho người Vương thị bước vào tòa soạn. Bất quá ta cảm giác, Vương thị không đến mức vì mấy tin tức đó mà làm lớn chuyện đâu.
Nhâm Tiểu Túc thở dài một tiếng:
- Chỉ mong là vậy.
- Đúng rồi, sao đột nhiên ngươi lại thành bác sĩ rồi…
Kỷ Nhất nghi ngờ nói:
- Ngươi đây là... đang ẩn thân sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm gì đó tại địa bàn của Hỏa Chủng? Có cần ta phối hợp không?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Ta thật sự đang trị bệnh cứu người. Hiện tại ta chỉ là một bác sĩ bình thường thôi. Đúng rồi, làm phóng viên chiến địa rất nguy hiểm, ngươi không sợ sao?
Kỷ Nhất cười cười:
- Lúc trước cũng có sợ, bất quá bây giờ biết ngươi cũng ở tiền tuyến, đột nhiên không quá sợ nữa.
Kỷ Nhất tận mắt chứng kiến sự sinh mãnh của Nhâm Tiểu Túc. Khi hắn đối mặt với ân nhân cứu mạng mình luôn có cảm giác tín nhiệm không hiểu. Phảng phất như chỉ cần đối phương ở chỗ này sẽ không gặp chuyện gì cả.
Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, người phụ trách căn cứ ở ngoài cửa nói:
- Xin lỗi, quấy rầy một chút, có chuyện khẩn cấp.
Nhâm Tiểu Túc mở cửa hỏi:
- Làm sao vậy?
Người phụ trách cứ địa ngưng giọng nói:
- Vừa rồi Bộ Tổng chỉ huy tiền tuyến truyền mệnh lệnh đến, phương bắc đã chính diện giao chiến cùng mọi rợ. Cứ địa cần chuyển vật tư tới phương bắc. Toàn bộ nhân viên trạm y tế cũng vậy. Một trạm y tế sẽ được xây dựng ngay sau tiền tuyến.
Cứ địa được xây nên vì liên thông giữa Đại Thạch Sơn và tuyến đường vận chuyển nam bắc. Thế nhưng nơi này cách tiền tuyến phương bắc còn hơn 100 ki lô mét . Nếu thương binh từ phương bắc được chuyển tới đây cứu chữa, e rằng từ trinh nữ cũng thành đàn bà rồi.
Cho nên chuyện xây dựng trạm y tế phía sau tiền tuyến đã là lửa sém lông mày.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta đi thông báo cho đám Vương lão gia tử, bảo bọn họ mau chóng khởi hành.
...
Tây bắc, ngoài hàng rào 144.
Năm chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa đang dần dần tiếp cận hàng rào, trên đường từ Trung Nguyên đến tây bắc. Cứ điểm 178 bố trí những 6 đồn biên phòng. Những đồn biên phòng này chịu trách nhiệm chính là kiểm tra hàng hóa, tránh có người lén lút vận chuyển vật phẩm nguy hiểm vào tây bắc.
Chỉ là, năm chiếc xe tải cùng nhau đi tới, thủy chung thông suốt. Mỗi khi xe tải đến một đồn biên phòng sẽ có người qua chào hỏi, thông báo cho đi.
Suốt quá trình, không hề bị kiểm tra.
Khi tới nơi, năm chiếc xe tải dừng ngoài hàng rào. Lái xe xuống xe đi mở rương ra, chỉ thấy đám người Vương Uẩn đang ngồi ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần.
Lái xe cười nói:
- Ủy khuất mấy vị trốn đã ở trong thùng xe lâu như vậy. Xuống xe a, đến nơi rồi.
Vương Uẩn bình tĩnh mở mắt:
- Không có cái gì ủy khuất không ủy khuất, đau khổ gì đều đã ăn rồi, nhiêu đây thì nhầm nhò gì.
Ngày đó, bọn họ từ hàng rào 31 hiệu trốn ra suýt nữa đụng phải binh sĩ Hỏa Chủng. Về sau vào địa bàn Vương thị, đại lừa dối cũng đã sắp xếp xong xuôi xe vận tải, hộ tống bọn họ bí mật đi đến tây bắc.
Không thể không nói, lần này đại lừa dối vẫn rất đáng tin cậy.
- Trưởng quan, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thủ hạ Vương Uẩn quan sát tây bắc hàng rào, nói.
Vương Uẩn nghĩ nghĩ:
- Tìm một người tên Trương Tiểu Mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận