Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1138: Truyền Thừa


Nhâm Tiểu Túc yên lặng quan sát Tiễn Vệ Ninh. Sau khi giấu Chân Thị Chi Nhãn trong tay áo, vụng trộm nói câu chúc ngươi hạnh phúc xong, hắn ngây ngẩn cả người!
Nói thật, hắn tưởng tác dụng câu chú ngữ này cũng giống như Đột Thạch thuật, Hỏa Trụ thuật các loại chứ.
Chung quy Nhâm Tiểu Túc chưa tiếp xúc nhiều với Vu Thuật, tầm mắt hạn chế trí tưởng tượng.
Hắn thật sự không ngờ câu chúc ngươi hạnh phúc lại cho ra Vu Thuật quỷ dị như thế!
Sao Tiễn Vệ Ninh lại đột nhiên rơi lệ vậy, rốt cuộc đây là Vu Thuật là gì a?
Chẳng lẽ do quá hạnh phúc...
Kỳ thật, không riêng Nhâm Tiểu Túc bối rối, Tiễn Vệ Ninh cũng vậy!
Tiễn Vệ Ninh gia nhập Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn từ năm 17 tuổi, đã tham gia chiến đấu hơn mười lần. Dù bị trọng thương hắn cũng không khóc a.
Chẳng lẽ có ai đó dùng Vu Thuật với hắn? Tiễn Vệ Ninh hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn một vòng. Có thể loại trừ Mai Qua đang minh tưởng ra, vì hắn luôn quan sát tên này.
Hơn nữa, vấn đề ở chỗ, hắn thật sự chưa từng nghe tới Vu Thuật có thể khiến người ta chảy nước mắt...
Tuy Kỵ Sĩ Thánh Điện không có quân hàm cao trong Quân đoàn Hỏa Diễm nhưng không đến nỗi không biết gì về Vu Thuật.
Thấy Tiễn Vệ Ninh nước mắt ràn rụa, tâm phúc cũng có chút cảm động. Hắn chỉ bảo đối phương đi nghỉ ngơi, ai dè lại làm lãnh đạo cảm động tới mức này. Đi đâu tìm người sếp tốt như vậy chứ?
Đốt đèn lồng cũng tìm không được a!
Tâm phúc thành khẩn nói với Tiễn Vệ Ninh:
"Đại nhân, ngài không cần cảm động như thế, phân ưu giải nạn vì ngài là điều chúng ta phải làm."
Tiễn Vệ Ninh cũng rất lanh trí. Tuy hắn không biết vì sao bản thân đột nhiên chảy nước mắt nhưng đẻ thu mua nhân tâm, hắn vỗ bờ vai tâm phúc thuận thế nói:
"Ngươi phải hiểu, các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, để Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn có thể dương danh thiên hạ, đoạn đường này thật sự không dễ đi. Cho nên nghĩ đến các ngươi vất vả, ta có chút đau lòng."
Vị trí của đám Tiễn Vệ Ninh ngay bên cạnh đám Nhâm Tiểu Túc, vì những người này đang giám sát Mai Qua.
Nhâm Tiểu Túc có thể nghe được Tiễn Vệ Ninh nói gì vì vậy trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kính nể.
Không nói trước khác, tâm nhãn người của vương quốc Vu Sư, một càng tốt hơn so với một a!
Tâm phúc nói với Tiễn Vệ Ninh:
"Ừ, đại nhân đau lòng chúng ta, chúng ta biết nhưng ngài cũng không cần khóc a."
Tiễn Vệ Ninh:
"..."
Cũng không biết đến cùng Vu Thuật này hung ác đến cỡ nào mà Tiễn Vệ Ninh đã khóc năm phút rồi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại!
Tâm phúc nhỏ giọng nói:
"Đại nhân, ngài đừng khóc nữa! Ngài khóc nữa ta cũng khóc theo mất. Nhớ lại những năm nay ngài như trưởng bối chiếu cố chúng ta. Lúc trước khi chúng ta phát sinh xung đột với tiểu tử nhà Berkeley cũng nhờ ngài ra mặt hỗ trợ giải quyết. Chúng ta cũng biết, ngài cũng vì vậy mà bị phân tới nhiệm vụ nguy hiểm thế này."
Tiễn Vệ Ninh:
"Được rồi, nếu không có gì ngươi không cần quan tâm ta, để ta khóc một hồi là tốt rồi….”
Tâm phúc:
"..."
Từ từ, đám hộ vệ bên cạnh Tiễn Vệ Ninh đều khóc rống lên.
Những người này đều là người hầu của Kỵ Sĩ, không quan tâm Tiễn Vệ Ninh lợi dụng Mai Qua thế nào. Ít nhất người ta đối xử với cấp dưới vẫn rất tốt.
Một lần khóc này, tất cả mọi người đều nhớ tới những chuyện chua xót từng xảy ra, vừa khóc liền không ngừng được.
Những người khác trong doanh địa bắt đầu luống cuống, tiếng hoan thanh tiếu ngữ dần ngừng lại. Sau đó cả đoàn người yên lặng nhìn xem đám Tiễn Vệ Ninh mà không biết nên làm sao cho phải.
Có vài người không biết chuyện gì xảy ra thì tưởng có chuyện lớn gì đó.
Lúc này, có người tới gần, bọn họ hỏi tâm phúc Tiễn Vệ Ninh:
"Đại nhân bị gì vậy?”
Tâm phúc nhỏ giọng nói:
"Lúc trước chúng ta đắc tội người của gia tộc Berkeley, đại nhân vì vậy mới bị an bài cho nhiệm vụ này. Hắn ở trong Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn phấn đấu hơn 10 năm rồi. Có thể là do quá đau lòng a."
Bọn hộ vệ nghe xong cũng chua xót theo, vội vàng vây quanh Tiễn Vệ Ninh khẩn cầu:
"Đại nhân, ngài đừng khóc. Lần này chúng ta nhất định không sao."
Bởi vì đám người kia nói chuyện rất nhỏ nên Nhâm Tiểu Túc không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ có tiếng khóc là không dừng lại.
Nói thật, đám người kia đều là rất cứng cỏi, bằng không cũng không cách nào lăn lộn trong Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn. Những năm nay họ ăn không biết bao nhiêu đau khổ, tuy đều cố giấu trong lòng nhưng không có nghĩa đã không còn cảm giác gì.
Hơn nữa, bọn họ đều biết kế hoạch lần này bản thân tham gia chẳng khác nào chịu chết. Hiện tại lại thấy đội trưởng dẫn đầu khóc rống, cho nên có phần nhịn không được.
Giống như Nhâm Tiểu Túc suy đoán, trong thùng gỗ không phải là rượu nho mà tất cả đều là xăng dầu.
Bọn họ muốn vụng trộm chuyển 60 thùng xăng dầu này tới Đô Thành rồi đốt trụi nó, gồm cả bọn họ trong đó.
Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể có vài người thoát khỏi đó. Nhưng dù thoát rồi vẫn bị gia tộc Tudor cùng Normand truy sát mà thôi.
Nhiệm vụ lần này đại khái là nhiệm vụ cuối cùng của bọn họ và đám chiến hữu.
Vì thế hiện tại chẳng khác nào sinh tử cáo biệt, mọi người khóc rồi nhớ loại khoảng thời gian đã qua. Nhớ lại tình huynh đệ, chiến hữu, sau đó bi thống không thôi...
Dần dà Mai Qua cũng rời khỏi trạng thái minh tưởng:
"Chuyện gì vậy, dù trong thế giới minh tưởng ta cũng có thể nghe thấy tiếng khóc, là phương pháp minh tưởng của ta không đúng sao?"
"Thư giãn đi, không phải vấn đề của ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc an ủi.
Ngay sau đó, Mai Qua trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tiễn Vệ Ninh, một đám hộ vệ đang vây quanh Tiễn Vệ Ninh ôm đầu khóc rống. Họ vừa khóc vừa khuyên mọi người đừng khóc nữa, cơ mà càng khuyên thì người bên cạnh càng khóc dữ dội hơn.
Nói thật, một đám binh sĩ lăn lộn quanh năm lại khóc thành như thế thì đúng là chuyện ạ. Không ai biết rốt cục là chuyện gì đã xảy ra…
Có lúc Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chẳng lẽ chú ngữ chúc ngươi hạnh phúc lại là Vu Thuật quần công?
Đại khái qua 20 phút, rốt cục nước mắt Tiễn Vệ Ninh ngừng rơi, hắn quát đám hộ vệ:
"Đừng khóc, khóc thành cái dạng gì rồi?”
Bọn hộ vệ cũng không khóc nữa, dần ngừng lại. Ngoại hai người khóc không kiềm được ra thì mọi thứ từ từ khôi phục bình thường.
Tiễn Vệ Ninh nhìn xung quanh, đầu tiên hắn giải thích với mọi người một chút:
"Mọi người đừng quan tâm. Huynh đệ chúng ta nhớ tới một chiến hữu đã mất nên có phần bi thống. Xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người."
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên cạnh đống lửa nghiêm túc nói với Tiễn Vệ Ninh:
"Người chết đã mất đi, kẻ sống vẫn phải sống. Hãy nén bi thương, chúc các ngươi hạnh phúc."
Tiễn Vệ Ninh:
"Cảm ơn..."
Lời còn chưa dứt, Tiễn Vệ Ninh cùng với đám hộ vệ bên cạnh lại tiếp tục khóc không dừng được!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày, bỗng nhận ra câu chú ngữ này thật sự là kỹ năng quần công!
Chỉ là hắn không có chú ý tới, vẻ mặt Trần Tĩnh Xu cách đó không xa dần thay đổi. Bởi vì nàng biết người sáng lập tổ chức của mình không chỉ đến từ Trung Thổ, hơn nữa còn có kỹ năng khiến người ta không ngừng rơi lệ.
Nàng yên lặng quan sát Nhâm Tiểu Túc, tựa hồ muốn xác chuyện gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận