Đệ Nhất Danh Sách

Chương 494: Thế Giới Mới

Đám La Lam rời đi, phía sau lưng đoàn xe việt dã là cát vàng cuồn cuộn. Một đường chạy về phía Trung Nguyên, mục đích thật sự lần này của họ là tới Trung Nguyên.
Trên đường, La Lam không dám mở cửa sổ, hắn sợ một trận gió thổi vào khiến miệng hắn đầy cát:
- Chỉ có đám người của cứ điểm 178 mới bảo vệ nơi quỷ quái này như bảo bối thôi. Nghĩ tới chuyện được tới nơi phồn hoa như Trung Nguyên là đã thấy kích động rồi.
Chu Kỳ ngồi bên cạnh La Lam cũng im lặng đã lâu. Dường như hắn nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta hiểu vì sau các ngươi muốn xây đường sắt. Nhưng hiện tại Tây nam đã vô lo, sao trông bộ dáng các ngươi vẫn tràn ngập nguy cơ vậy.
Chu Kỳ từng là thư ký cho Đoàn chủ tịch Khánh thị, đừng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn mà lần, hắn cũng chẳng ngốc.
Cho nên, dựa vào hành động đưa vị cô nương mình thích tới cứ điểm 178 của Khánh Chẩn, hắn biết Khánh Chẩn đã quyết tâm muốn kết minh với cứ điểm 178:
- Hơn nữa, các ngươi làm sao làm thuyết phục được cứ điểm 178 đồng ý tu sửa đường sắt với chúng ta? Phải biết, nếu thật sự tiến hành tu sửa đường sắt xong, chỉ cần một ngày là đi từ hàng rào 111 tới cứ điểm 178 được rồi.
Phải biết, nếu việc này thành công, khi có chiến tranh xảy ra, quân nhu và binh sĩ có thể liên tục, không ngừng được vận chuyển ra tiền tuyến.
Tới lúc đó, e rằng tốc độ vận binh còn nhanh hơn đội cơ giới nữa!
- Đợi đã…
Chu Kỳ lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ các ngươi có chung kẻ địch? Nhưng kẻ địch kia thế nào lại khiến các ngươi như lâm vào đại địch thế?
- Nói gặp đại địch có phần khoa trương…
La Lam vui cười hớn hở nói:
- Chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi! Chúng ta trả giá cũng không nhỏ. Nếu ngày nào đó cứ điểm 178 đụng phải kẻ thù, binh sĩ Khánh thị cũng có thể hỗ trợ.
- Cái gì?
Chu Kỳ có phần sửng sốt:
- Trương Cảnh Lâm đồng ý để các ngươi điều binh tới bên cạnh hắn?
- Đương nhiên không phải…
La Lam lắc đầu:
- Bắt đầu từ hôm nay, Khánh thị phải mở một con đường từ Tây nam tới vùng núi phía Tây, thẳng tới bên trong cao nguyên mới trợ giúp được. Để khi có thế lực tấn công cứ điểm 178, Khánh thị sẽ hỗ trợ đánh bọc được.
- Đường tới vùng núi kia không dễ thông.
Chu Kỳ cảm khái.
- Muốn cứ điểm 178 đồng ý cho chúng ta cùng xây dựng đường sắt cũng không dễ như thế. Chỉ có thể nói cả hai đều cố gắng nhượng bộ nhau thôi.
La Lam bình tĩnh nói.
- Được rồi, dù Trương Cảnh Lâm tin các ngươi sẽ trợ giúp thì kẻ địch kia là ai?
Chu Kỳ hỏi.
- Vương thị ở Trung Nguyên…
La Lam cười nói:
- Không ngờ tới? Kỳ thật từ đầu ta cũng như ngươi, thắc mắc vì sao Khánh Chẩn lại để tâm tới Vương thị như vậy.
- Thật thú vị…
Chu Kỳ hứng thú:
- Nghe nói Vương Vũ Tri ngồi xe lăn, hơn nữa trước giờ luôn thích giúp đỡ mọi người. Các ngươi lại sợ loại người này?
- Chúng ta không sợ bất kỳ ai cả…
La Lam bễ nghễ nhìn cát vàng ngoài cửa sổ:
- Nhưng Khánh thị cũng không an ổn như trong tưởng tượng. Hiện giờ Khánh thị nắm trong tay tầm 40 hàng rào. Đối với liên minh hàng rào, trông chúng ta rất cường đại. Thế nhưng cây to đón gió, rất nhiều người sẽ bắt đầu đánh chủ ý vào mảnh đất phía Tây nam này.
- Vậy có quan hệ gì tới Vương thị?
Hiểu biết của Chu Kỳ với tập đoàn Vương thị rất ít, cho nên mới hỏi như vậy.
- Vương Vũ Tri dùng mười năm để vặn cả Vương thị đoàn kết như một sợi dây thừng. Sau đó lại mở rộng thông đạo quan trọng để vận chuyển tài nguyên từ Tây bắc. Mới đầu trông thì chẳng có gì, binh sĩ của Vương thị cũng không có gì đặc biệt. Thế nhưng thời gian dài sẽ thay đổi, một khi đánh nhau, tất cả những thiếu niên dưới 35 tuổi tại Vương thị lập tức có thể trở thành quân nhân.
La Lam bình tĩnh nói.
- Chỉ là nghĩa vụ quân sự thôi mà…
Chu Kỳ nghi ngờ:
- Ngươi dựa vào những chuyện này để nói hắn muốn khởi xướng chiến tranh thì có phần gán tội cho người khác a.
- Không chỉ vậy, Khánh Chẩn nói từ mấy năm trước, Vương thị đã bắt đầu dùng giá cao thu mua tơ tằm. mà vị trí của tập đoàn Chu thị lại là nơi thích hợp để nuôi dưỡng tằm. Vương thị im lặng dùng giá cao thu mua, mọi người đều nghĩa họ muốn tích trữ vật tư mà thôi. Kết quả ngươi biết sao không, năm trước Chu thị phả hiện lưu dân ngày càng ít, rất nhiều nhà xưởng không đủ nhân thủ, lương thực lâm vào tình trạng thiếu thốn!
La Lam cười hắc hắc:
- Đương nhiên, Vương thị còn làm rất nhiều chuyện giống như vậy lắm.
- Ta nghĩ ta đã biết vì sao Khánh Chẩn đề phòng Vương thị rồi.
Chu Kỳ cau mày.
La Lam bình tĩnh nói:
- Hắn nói, Vương thị đã nổi lên dã tâm thống nhất các hàng rào.
- Cả Trương Cảnh Lâm và Khánh Chẩn đều nghĩ tới điều này, từ đó mà đồng ý đề nghị của chúng ta. Hai bên có thể âm thầm liên hợp, chống chọi với sự uy hiếp trong tương lai…
Chu Kỳ thở dài:
- Mọi người thư thả sống không được à? Kiếm tiền, tán gái, hưởng vinh hoa phú quý cả đời chẳng tốt hơn sao? Vì cái gì luôn có người muốn thu hết đồ trên đời này vào túi?
La Lam cười nói:
- Cả hai ta đều thấy được lòng tham của con người lớn thế nào. Bất quá Vương Vũ Tri làm vậy không phải vì tham lam…. Như vậy lại càng thêm đáng sợ. Hơn nữa, Khánh thị vẫn còn một ít đối thủ cũ, tỷ như Tên Côn Đồ thủy chung không buông tha, áp đặt định kiến lên chúng ta. Tỷ như Hỏa Chủng nhìn chúng ta không thuận mắt đã lâu…
- Nghe ngươi nói vậy, tự nhiên ta lại có cảm giác như sắp lâm nguy vậy…
Chu Kỳ cạn lời:
- Ta cũng rất tò mò, Khánh thị thật sự có cứ địa hạt nhân?
La Lam hớn hở:
- Ngươi đoán xem?
Chu Kỳ bĩu môi:
- Ra vẻ huyền bí lắm.
Bỗng nhiên La Lam cảm khái:
- Nếu lúc trước chúng ta có thể lôi kéo được Nhâm Tiểu Túc thì tốt rồi. Có hắn tạo trấn ở hàng rào 111, mỗi ngày em trai ta không cần ngốc ở trong quân doanh.
- Ngươi xem thường ai vậy?
Chu Kỳ không vui:
- Không phải lúc trước ta vẫn luôn thủ ở bên cạnh hắn đó à? Làm sao, không tin ta có thể bảo hộ hắn? Ta không bằng Nhâm Tiểu Túc kai?
- Ngươi dám một mình đánh nát hàng rào 146 không?
La Lam tò mò hỏi.
Chu Kỳ dừng lại một chút:
- Coi như ta chưa nói gì! Bất quá ta tới Trung Nguyên rồi thì ai bảo vệ Khánh Chẩn?
- Gia hỏa Trịnh Viễn Đông kia về rồi…
La Lam cười nói:
- So với trong tưởng tượng của ta, hắn lợi hại hơn một chút.
- Trịnh Viễn Đông? Nghe rất quen tai.
- Nghe danh hiệu của hắn ngươi sẽ càng cảm thấy quen thuộc hơn. Vĩnh Dạ, bây giờ hắn là siêu phàm giả.
Tốc độ chạy tới Trung Nguyên của đoàn xe cũng không chậm. Sứ mạng lần này của La Lam và Chu Kỳ bỗng dưng trở nên quan trọng hơn. Họ muốn dùng vàng để “thu hoạch” tình hữu nghị giá rẻ trong loạn thế. Sau đó tận lực kéo dài thời gian, để ngày họ lo lắng nhất đến muộn hơn.
Như vậy có thể tranh thủ thêm thời gian cho Khánh Chẩn, chỉnh hợp lại cả Tây nam.
Đương nhiên, nếu có thể bóp chết nguy hiểm này từ trong trứng nước thì càng tốt.
Đúng rồi, tập đoàn Thanh Hòa kia lại xảy ra chuyện gì?
Chu Kỳ hỏi:
- Có cần để ý tới phía bên đó không?
- Không cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận