Đệ Nhất Danh Sách

Chương 658: Bọ Ngựa Bắt Ve, Chim Sẻ Núp Đằng Sau


Tập đoàn nghĩ cách nhiều năm, nhờ có người trong ứng ngoại hợp mới có thể đưa nhiều người như vậy tới Lạc thành. Kết quả trong thời khắc này lại thất bại.
Trong lúc bị Kỵ Sĩ bao vây, một ít siêu phàm giả đã bắt đầu chạy trốn. Nếu chỉ có vài Kỵ Sĩ thì họ cũng không cần vội vã thế đâu.
Thế nhưng ở hai đầu đường Vọng Xuân Môn đã có cảnh vệ, súng máy hạng nặng, xe bọc thép xuất hiện…. Đây không phải thứ họ có thể đối phó được. Dù có lợi hại hơn họ cũng không thể đối đầu nổi với quân đội chính quy.
Bằng không họ cũng đâu cần tốn sức bắt Giang Tự, Chu Nghênh Tuyết hay Hồ Thuyết…
Khổng Nhị Ca ngồi trong căn nhà bí mật. Đèn phòng đã được tắt, cả khuôn mặt hắn bị bao trùm bởi bóng tối.
Hắn bỗng nói:
- Kỳ thật chúng ta đều sai, một khi thấy siêu phàm giả Tây bắc đó xuất hiện, chúng ta nên rút lui.
Trong bóng tối, không ai đáp lời hắn cả, mọi người đều im lặng.
Khổng Nhị Ca không phải siêu phàm giả, chỉ là người quản lý tin tức bên ngoài của Khổng thị mà thôi. Vì thế hắn mới được phái tới đây.
Người tiếp xúc với thân thích Hứa thị lúc trước cũng là hắn.
Có thể nói, Khổng Nhị Ca là người khơi lên tất cả mọi chuyện tại Lạc thành.
Lần này mấy tập đoàn chuẩn bị rất phong phú. Trước đó họ thậm chí còn tính luôn cả hỏa lực của Hỏa Chủng vào đó.
Khi họ phát hiện Hỏa Chủng căn bản không tính tham gia thì trong lòng có phần nhẹ nhõm. Kế hoạch của họ với Thanh Hòa lại càng thêm dễ thực hiện.
Thế nhưng họ lại không ngờ tới, một thiếu niên tới từ Tây bắc lại phá hỏng tất cả kế hoạch của họ.
Từ chuyện ở đại học Thanh Hòa tới sự thất bại trong quá trình bắt Giang Tự. Dường như càng bước càng sai.
Một bước này sai, từng bước tiếp sai lại sai. Sai lầm có lẽ bắt đầu từ việc mọi người xem thường ảnh hưởng của một siêu phàm giả với thế giới.
Đương nhiên, họ cũng xem thường nha hoàn của vị siêu phàm giả này luôn.
Khổng Nhị Ca ngồi trong phòng khách tối om suy nghĩ. Có lẽ nếu tối nay họ không phái người tới ngõ hẻm Quân Dân và Viện mồ côi thì thế lực sẽ nghiêng về họ một chút.
Cùng lúc đó, Khổng Nhị Ca hỏi đại diện Vương thị:
- Tiếp theo Vương thị các ngươi tính làm sao? Dứt khoát đâm lao theo lao, phái binh tới Lạc thành hay nhịn xuống? Còn có Chu thị nữa, kế hoạch tiếp theo của các ngươi là gì?
Đại diện Chu thị cười lại:
- Ý của Khổng Nhị Ca là muốn khai chiến Trung Nguyên? Chỉ sợ một khi ba nhà kéo quân tới Lạc thành thì không thể nào thu tay lại nữa rồi.
Đến lúc đó không chỉ là chuyện cướp được Lạc thành nữa. Một khi binh sĩ ba nhà gặp nhau, sợ là chiến hỏa sẽ dấy lên trên cả Trung Nguyên.
Bấy giờ, Khổng Nhị Ca mới phát hiện có gì đó không đúng:
- Đại diện Vương thị?
Khổng Nhị Ca đứng dậy mở đèn thì phát hiện người đại diện Vương thị đã không còn. Mà ngồi đối diện hắn chỉ là một mà sương đen có hình người. Khổng Nhị Ca đưa tay xua, khói đen lập tức tiêu tán, cứ như khinh khí cầu bị người ta đâm thủng vậy!
Khổng Nhị Ca sững sờ:
- Đại diện Vương thị đâu, chẳng lẽ hắn là siêu phàm giả!
Khổng Nhị Ca tuyệt đối chắc chắn không có tiếng mở cửa. Thậm chí hắn còn không nghe tiếng bước chân của đối phương. Vậy mà đối phương lại biến mất trong không khí như thế.
Một giây sau, ghế số pha Khổng Nhị Ca ngồi bỗng dưng phát nổ. Chẳng biết từ lúc nào nơi này đã bị giấu bom. Trong chớp mắt, ngọn lửa cắn nuốt toàn bộ căn nhà.
Hiện tại trong Lạc thành có rất nhiều nơi phát nổ. Mà nơi này cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ có lính cứu hỏa tới dập lửa rồi phát hiện thi thể nơi đây thôi.
Một đám sương mù đen phiêu đãng trong không trung cứ như một dải lụa đang không ngừng bay về phía cao ốc Thanh Hòa.
Trong màn đêm, làn sương mù màu đen bay trên không trung. Mọi người chỉ nghĩ nó là một đám mây, căn bản không phát hiện ra có gì đặc biệt cả.
Khi tới bên ngoài tòa cao ốc, sương đen chui vào trong từ đường ống thông gió. Chỉ cần cao ốc có khe hở thì chẳng cách nào ngăn được nó cả.
Sương mù phiêu đãng trong đường ống thông gió. Cuối cùng dừng lại trước một dụng cụ điện tử được che kín ở lầu 11. Sương đen chậm rãi ngưng tụ thành đại diện Vương thị, Vương Văn Yến.
Hắn cười nhẹ bước về phía trước, lấy một thiết bị màu đen to chừng bàn tay ra, cắm vào thiết bị điện tử trước mặt.
Đèn xanh trên thiết bị lớn chừng bàn tay phát sáng. Vương Văn Yến bỗng cảm giác được có thứ gì đó từ thiết bị này xâm nhập vào cả cao ốc, thậm còn tiến vào cả những vệ tinh kia.
Ánh đèn trên cao ốc Thanh Hòa chỉ chớp tắt một chút rồi khôi phục lại như cũ, phảng phất như cả cao ốc vừa mới trọng sinh.
Vương Văn Yến không dừng lại, lần nữa hóa thành sương mù màu đen thông qua đường ống thông gió rời đi.
Camera trong cao ốc không biết bị thứ gì điều khiển mà không ai biết hắn vừa tới nơi đây.
Kỳ thật đại diện Chu thị và Khổng Nhị Ca đều không biết. Kỳ thật Vương thị không có ý định bắt cóc Hứa Khác hoặc chiếm lĩnh cao ốc Thanh Hòa.
Vì từ lúc bắt đầu họ đã biết, muốn cướp được vệ tinh chưa chắc cần chém giết lẫn nhau.
Đương nhiên, nếu Hứa Khác chết thì càng tốt, có người hấp dẫn lực chú ý. Mà Hứa Khác sống cũng chẳng sao, chỉ cần tiêu hao lực lượng của Khổng thị và Chu thị là được.
Đối với Vương thị mà nói, hành động lần này vô cùng thành công.
Tuy Vương thị cũng chết một tí binh sĩ tinh nhuệ và siêu phàm giả, thế nhưng Khổng thị và Chu thị chết nhiều hơn.
Đêm nay, siêu phàm giả của Vương thị không tới Vọng Xuân Môn là thừa dịp loạn lạc đã rời khỏi Lạc thành.
Những siêu phàm giả đi tới Vọng Xuân Môn chỉ là binh sĩ mặc thường phục mà thôi.
Lần này, Vương thị không chỉ muốn vệ tinh, họ còn muốn khiến thực lực của Khổng thị và Chu thị bị suy yếu.
Cho nên, hết thảy xảy ra đêm nay đều là thủ đoạn Vương Vũ Tri ẩn giấu vì tương lai.
Khổng Nhị Ca nói không sai, một bước sai, từng bước sai. Sai lầm của Khổng thị và Chu thị bắt đầu từ hôm nay mà ngày càng trầm trọng hơn.
Trên một tòa cao ốc trên đường Vọng Xuân Môn, một nữ nhân mặc y phục tác chiến trẻ tuổi đứng trên mái nhà. Bên cạnh là hơn 10 con hạc giấy liên tục lượn vòng quanh nàng.
Nữ nhân đội nón lưỡi trai màu đen, yên lặng nhìn nữ hài đội mũ lưỡi trai ở sân thượng một tòa cao ốc khác. Nàng bỗng tháo nón, ném ra. Nón chẳng biết bị gió thổi đi nơi nào.
Bỗng dưng Dương Tiểu Cận như phát hiện được gì đó mà quay đầu nhìn về phía cô cô của mình. Mây đen tản đi, trăng lưỡi liềm lộ ra trên không, chiếu rõ hai người họ.
Dương Tiểu Cận muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì mà quay đầu đi xuống cao ốc, chạy tới chỗ Nhâm Tiểu Túc.
Vì thế, trên cao ốc lúc này chỉ còn một mình Dương An Kinh đang đứng, chẳng biết nàng đang nghĩ gì.
Dương An Kinh đứng nhìn cao ốc Thanh Hòa ở nơi xa, mãi tới khi ánh đèn của cao ốc chớp tắt rồi lần nữa sáng lên, nàng rốt cục mới rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận