Đệ Nhất Danh Sách

Chương 385: Đại Đội Tiên Phong Vô Địch

Từ khi Trương Cảnh Lâm quyết định sẽ khai chiến với Tông thị thì cả cứ điểm dần trở nên bận rộn hơn.
Đa phần các tập đoàn sẽ phân tán binh lực qua các hàng rào, nhằm quản lý chặt chẽ từng nơi. Cho nên vào lúc không đánh nhau, Khánh thị để ở mỗi hàng rào một đại đội, hàng rào nào quá yếu ớt thì để một tiểu đội trấn thủ ở đó
Chỉ có hàng rào 111 của Khánh Chẩn là có rất nhiều động Chiến Bộ đóng quân thôi.
Mà cứ điểm 178 lại khác, bọn họ chỉ có một căn cứ duy nhất. Hơn phân nửa người trong cứ điểm đều là binh sĩ. Mà cư dân trong và ngoài hàng rào đều tản ra khắp nơi để phục vụ cho quân đội.
Bất quá khác với những hàng rào khác, cứ điểm 178 không có lưu dân hoặc phân biệt giai cấp. Nếu ngươi ra ngoài làm việc sẽ có thêm phụ cấp.
Đến mùa đông, cư dân phía ngoài có thể dùng giấy thông hành tiến vào cứ điểm trú đông.
Đương nhiên, việc xét duyệt giấy thông hành nghiêm khắc vô cùng.
Binh lực của cả cứ điểm 178 chỉ có hơn 80.000 người. Mà đây đã là tổng số người của cứ điểm 178 rồi đấy. Quân đội Tông thị có tận 200.000 người
Nếu so sánh về binh lực thì chênh lệch rất xa. Cũng vì điều này mà những năm gần đây Tông thị mới không chút kiêng dè muốn phá hủy đường từ bên ngoài tới cứ điểm 178.
Dựa theo lời Hứa Hiển Sở, với chiến tranh hiện đại thì nhân số không phải mấu chốt. Còn cần có đầu óc, khoa học kỹ thuật, dũng khí và kinh nghiệm nữa.
Tuy quân số Tông thị nhiều nhưng đều là tân binh mới chiêu mộ. Số lượng không nhỏ là lưu dân. Chờ tới lúc lên chiến trường, đám tân binh này sẽ trở nên luống cuống.
Tân binh và lão binh khác nhau một trời một vực.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, Trương Cảnh Lâm không phải người lỗ mảng. Nếu Trương Cảnh Lâm nói muốn đánh thì nhất định phải có phần nắm chắc.
Lúc này Chu Ứng Long đã dẫn hắn tới nơi đóng quân của Đại đội tiên phong, chỉ thấy người của Đại đội tiên phong đứng chờ ngoài cửa, từng người từng người không ngừng đánh giá Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc đã mặc quân trang của Đại đội tiên phong do Hứa Hiển Sở đưa cho, trên cánh tay là biểu tượng lưỡi lê của đội.
Chu Ứng Long nhỏ giọng nói:
- Tây bắc không giống Tây nam. Ở phía nam, nếu Trương tư lệnh an bài ngươi tới đội thì mọi người sẽ khách khí với ngươi. Thế nhưng ở Tây bắc… mọi người phải xem xem ngươi có đủ tư cách này không?
Nhâm Tiểu Túc có chút kinh ngạc, cái gì mà đủ hay không? Hắn chọn tới nơi nguy hiểm nhất chỉ để báo thù mà thôi. Chẳng lẽ muốn vào Đại đội tiên phong khó lắm ư?
Chu Ứng Long không nói nữa. Hắn nói với binh sĩ trong đội:
- Một đám không lo tập luyện mà đứng ở đây là gì? Sáng sớm ngày mai phải xuất phát ra chiến trường rồi. Hạn cho các ngươi trong vòng nửa tháng phải cướp núi Định Viễn cho ta.
- Đám người ở núi Định Viễn chỉ là một bọn gà đất chó kiểng. Chúng ta muốn cướp là cướp…
Có người tùy tiện nói:
- Doanh trưởng, đây là Nhâm Tiểu Túc?
- Đúng, là hắn…
Chu Ứng Long nói:
- Nhớ kỹ, không được vượt quá giới hạn.
Lúc Nhâm Tiểu Túc nghe Chu Ứng Long nói không được vượt quá giới hạn thì cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ hắn đang muốn dằn mặt mình?
Với cả, sao tự nhiên hắn trở nên nổi tiếng ở cứ điểm 178 thế này?
Bất quá Chu Ứng Long nói dứt lời liền quay người đi, căn bản không để Nhâm Tiểu Túc kịp hỏi gì.
Hơn 180 người của Đại đội tiên phong vây quanh Nhâm Tiểu Túc. Ngay cả người nấu ăn cũng cần dao phây tới gần thì Nhâm Tiểu Túc buồn bực vô cùng. Quân doanh này bị gì thế, sao chẳng khác nào hắc điếm của thổ phỉ vậy?!
Có điều Nhâm Tiểu Túc tới đây là để báo thù Tông thị. Hắn chỉ cần lên chiến trường giết địch là được rồi. Căn bản không cần tạo quan hệ tốt với đám người này.
Nhâm Tiểu Túc nhấc vại áo lên, lộ ra vết thương ở phần bụng:
- Các người muốn đánh thương binh?
Kết quả khiến Nhâm Tiểu Túc không ngờ là, đám người này chẳng khác gì lưu manh cười hì hì:
- Không sao, chúng ta sẽ không nặng tay.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc ngẩn người, bị thương mà cũng đánh!
Người đối diện vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc đã nhanh chân bỏ chạy. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Dưới tình huống không thể ra đòn sát thủ, Nhâm Tiểu Túc muốn đánh lại cả trăm người là chuyện quá sức. Hơn nữa nội thương của hắn còn chưa hết nữa á!
Đột nhiên, một đám binh sĩ của Đại đội tiên phong gào thét:
- Đuổi theo!
Người mới vào đội đều phải ăn khổ, không dạy dỗ tốt ngươi thì sau này làm sao để ngươi nghe lời? Đương nhiên, đây là cách nói đàng hoàng. Nguyên nhân chính vẫn là do đám lão binh này nhàn rỗi không có chuyện làm…
Vì cái gọi mà không đánh không quen, một đoạn thời gian khi vào đội mọi người cũng chẳng nhớ thù cũ nữa.
Nhưng hôm nay lại có chuyện kỳ quái, tân binh này dám chạy! Có điều ngươi có thể chạy đi đây, quân doanh lớn thế này kia mà. Chẳng lẽ tối ngươi không quay về ngủ?!
Có điều mấu chốt là Nhâm Tiểu Túc chạy quá nhanh, chớp mắt đã bỏ xa đám người!
Cả đám đuổi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy thiếu niên lách mình một cái chui vào bên trong một doanh trại. Đám người kia vội vã chạy theo.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc vào doanh trại thì thấy hơn 10 người đang phơi chăn mền, hắn vọt tới trước mặt một người rồi đấm đối phương một cái:
- Đại đội tiên phong vô địch!
Đại hán đang phơi chăn ngẩn người, sau vài giây vẫn chưa kịp phản ứng.
Bỗng nhiên một người đàn ông nổi giận:
- Lần trước diễn tập chúng ta bị Đại đội tiên phong gài hàng còn chưa tính. Bây giờ lại chủ động tới cửa khiêu khích!
Nói xong, hắn rống to với mọi người trong quân doanh:
- Các anh em Đại đội 2, cùng lên nào!
Đám lưu manh của Đại đội tiên phong vừa nhảy vào thì thấy đám người của Đại đội 2 vọt tới, Đại đội trưởng của Đại đội tiên phong liền hô:
- Lão Lý, ngươi tránh ra. Việc này không liên quan tới ngươi…
Chỉ thấy Đại đội trưởng Lão Lý nhìn thoáng qua huynh đệ bị đánh nhà mình:
- Đê yên cho các ngươi đánh hả! Anh em, đánh cho ta!
Đại đội trưởng của Đại đội tiên phong cũng bốc hỏa:
- Ha ha, đều là bại tướng dưới tay!
Lão Lý nghe xong thì tức giận vô cùng, một quyền đánh tới.
Mọi chuyện xảy ra với tốc độ ánh sáng. Căn bản mọi người chưa có thời gian suy nghĩ, nếu có thì cả đám cũng chẳng quần nhau thảm thế này.
Chu Ứng Long đứng phía xa quan sát không khỏi nhíu mày. Tình huống này là sau, Nhâm Tiểu Túc vừa tới ngày đầu thì Đại đội tiên phong và Đại đội 2 đã quần ẩu nhau. Hơn 300 người không ngừng đánh lộn, mắt thấy quần áo vài người đã bị xé rách rồi!
Doanh trưởng cho binh lính dưới trướng đánh nhau là chuyện thường ngày ở huyện. Đại khái là không đánh nhau, bọn họ cảm thấy mình như chẳng sống đúng đời làm lính vậy.
Nhưng bây giờ chưa nhận lệnh đã đánh nhau là đánh thế nào hả?!
- Đúng là con mẹ nó quái quỷ mà!
Chu Ứng Long nói.
Nhâm Tiểu Túc bên cạnh cũng cảm khái:
- Không sai.
Bỗng nhiên Chu Ứng Long quay người:
- Ngươi tới bên cạnh ta lúc nào vậy?!
Nhâm Tiểu Túc rụt rè nói:
- Được một lúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận