Đệ Nhất Danh Sách

Chương 427: Hăng Hái Chiến Đấu

Chiếc thuyền dần tới gần bờ hơn. Một đám người nằm sấp trên boong tàu cẩn thận từng li từng tí đánh giá xung quanh.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Không có đèn dầu nhưng vẫn thấy rõ bên bờ không có kiến trúc, hẳn là không có kẻ địch.
- Đây là nơi hoang vu, khả năng cao chúng ta đã sớm đi qua khu quân sự của Tông thị…
Tiêu Tiểu Thần phân tích:
- Tốc độ trôi theo dòng nước của chúng ta đại khái là 11 ki lô mét một giờ. Một ngày một đêm hẳn đã đi được trên 200 ki lô mét, cách chiến trường rất xa.
- Vậy cũng phải cẩn thận một chút, dù gặp được một ít lưu dân cũng đừng để lộ tung tích.
Trương Tiểu Mãn chăm chú nói.
- Vậy khi gặp được lưu dân, chúng ta có cần giết họ không?
Tiêu Tiểu Thần hỏi.
- Chiến tranh không liên quan tới lưu dân, đừng giết người vô tội…
Trương Tiểu Mãn nhíu mày:
- Ngươi quên kỷ luật của cứ điểm 178 chúng ta rồi à.
- Nhưng mà…
Tiêu Tiểu Thần muốn nói, hiện tại bọn họ chỉ có một liên đội mà rơi vào trong hậu phương kẻ địch. Lỡ mà lưu dân để lộ tung tích, họ sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Thế nhưng Trương Tiểu Mãn vẫn không đồng ý:
- Không nhưng nhị gì hết, chúng ta không được giết người lung tung. Như vậy thì khác gì Tông thị đâu?
- Được rồi…
Tiêu Tiểu Thần lên tiếng.
Kỳ thật, cách làm này sẽ khiến nguy hiểm mà Tiêm Đao Liên phải đối mặt tăng cao. Nhưng cứ điểm 178 có quy tắc riêng, cũng khó nói là ai đúng ai sai.
Đương nhiên, nếu không phải cứ điểm 178 luôn giữ vững nguyên tắc thì dân tâm tại Tây bắc cũng không hướng về phía họ như thế.
Trên thực tế, khi cứ điểm 178 và Tông thị tuyên chiến, một ít cư dân sống tại lãnh địa của Tông thị cũng nghị luận xôn xao. Lúc nói chuyện cũng nói đỡ cho cứ điểm 178 hơn.
Nói chung, mọi người cảm thấy, nếu cứ điểm 178 có thể đánh bại Tông thị, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn, thuế má cũng giảm đi một chút.
- Sau khi lên bờ, chúng ta sẽ đi đâu?
Phó Nhiêu bỗng tự hỏi.
Lúc này, vết thương của Phó Nhiêu đã hồi phục sau 3 ngày bôi Hắc dược:
- Đường quay về gần đây nhất là cầu Bắc Vịnh. Có điều nói đó đã bị Khánh thị cho nổ. Bây giờ có không ít binh sĩ Tông thị đóng quân tại chỗ đó, chúng ta quay về kiểu gì?
- Không quay về!
Trương Tiểu Mãn vung tay lên nói:
- Quân tiên phong chủ yếu phụ trách giai đoạn trước chiến sự. Nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc từ sau chiến dịch núi Cường Loan và cầu Bắc Vịnh. Còn lại là thời gian dành cho đội thiết giáp. Bây giờ trở về làm gì.
- Không về? Tại sao chúng ta không hỗ trợ họ. Tuy hỏa lực của ta không mạnh bằng họ. Nhưng chúng ta đánh thắng nhiều trận như thế, nếu không về thì chúng ta chỉ có công đầu thôi.
Trương Tiểu Mãn nói:
- Công đầu đã đủ rồi, chỉ có công đầu mới được mọi người ghi nhớ thôi, viết không?
- Thật vô nghĩa.
Tiêu Tiểu Thần nói thầm.
- Sao lại vô nghĩa?
Trương Tiểu Mãn cười lạnh hỏi:
- Ngươi có biết, tối cao sơn phong là gì không?
Tiêu Tiểu Thần lắc đầu:
- Không biết.
Nhất thời, Trương Tiểu Mãn nghẹn họng, hắn muốn nói, thứ thế nhân nhớ rõ chỉ có đỉnh núi cao nhất chứ không phải thứ 2 hay thứ 3. Kết quả Tiêu Tiểu Thần lại không biết, bây giờ bảo hắn nói thế nào nữa!
Bấy giờ, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Có phải Chu doanh trưởng từng nói, binh sĩ chủ lực của cứ điểm sắp khai chiến tại sông Hắc Thạch, phía bắc nhất tuyến núi Vũ Xuyên không? Các ngươi cảm thấy nơi đó sẽ đánh nhau trong bao lâu?
- Mấy tháng lận, ít nhất cũng phải 3 tháng….
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Tuy ra khinh thường Tông thị, nhưng Vũ Xuyên nhiều binh sĩ như thế, đủ để chúng ta đánh mấy tháng trời. Huống chi thực lực hai bên tương đương nhau. Tông thị có binh sĩ được huấn luyện. Tư lệnh muốn đột phá nhất tuyến núi Vũ Xuyên không phải chuyện dễ, làm không tốt đánh tới nửa năm cũng có khả năng
Nếu nhất tuyến Vũ Xuyên bị công phá, chẳng khác nào tuyên cáo Tông thị đã bại trận.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Lúc này, binh lực của Tông thị nhất định sẽ tập kết ở nhất tuyến núi Vũ Xuyên. Phòng ngự phía sau trống rỗng. Chúng ta có thể xâm nhập và phá hủy nhà xưởng từ phương bắc của họ. Nhà xưởng đều đặt ở ngoài hàng rào, lực lượng coi giữ nhất định rất yếu. Không ít nhà xưởng ngay cả tư quân cũng chẳng có.
Hai mắt Trương Tiểu Mãn sáng lên:
- Ý tốt, Nhâm Tiểu Túc, sao ngươi nghĩ ra được thế.
- Đây không phải biện pháp của ta…
Nhâm Tiểu Túc thở dài nói:
- Đây là biện pháp Khánh thị dùng để đối phó Dương thị. Bây giờ tình huống Tông thị và Dương thị gần như nhau. Hậu phương trống rỗng.
Thủ đoạn Khánh Chẩn dùng để đối phó Dương thị là cách tốt nhất Nhâm Tiểu Túc có thể nghĩ tới bấy giờ.
Đám người Trương Tiểu Mãn hai mặt nhìn nhau. Nếu là một đại đội bình thường, nhất định không cách nào nhiễu loạn phía sau Tông thị từ phương bắc. Phải biết, trong kế hoạch của Khánh thị, thế lực đó là một nhóm thổ phỉ.
Bất quá, họ có thể tiêu diệt một bộ phận nhà xưởng.
Tiêu Tiểu Thần cười nói:
- Chủ ý này thật sự rất tốt, không cần tạo ra bao nhiêu tổn hại. Chỉ cần khiến Tông thị đau đầu là được. Vậy chúng ta lên kế hoạch rõ ràng, xem thử nên tiêu diệt nhà xưởng nhà của Tông thị.
Kết quả lời này lại khiến Nhâm Tiểu Túc sững sờ, hắn nói:
- Ý ta là, tiêu diệt hết nhà xưởng của chúng…
Cả boong thuyền lần nữa lâm vào im lặng.
Trương Tiểu Mãn cười khan:
- Bây giờ không phải lúc nói đùa.
- Không nói đùa…
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- E rằng đã nhiều năm các ngươi chưa từng gặp tư quân của hàng rào. Kỷ luật của họ không còn, tầm bắn trong vòng 50 mét chưa chắn bắn trúng bia.
- Nếu Tông thị phát người truy sát chúng ta thì sao?
Trương Tiểu Mãn hỏi.
- Thì chạy…
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
- Yên tâm, ta có cách…
Lúc này, mọi người cảm thấy một mình Nhâm Tiểu Túc có 2 năng lực siêu phàm đã là lợi hại lắm rồi.
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa lấy ra át chủ bài thật sự.
Đây là thứ hắn dùng để đánh một kích trí mạng với Tông Thừa và Tông thị, áp đảo đối phương thành cọng cỏ ven đường.
Một tiếng ầm vang lên, thuyền đã dạt vào bờ cát. Tiêm Đao Liên nhao nhao nhảy xuống đất liền. Chỉ có 2 phút ngắn ngủi đã tập kết xong đội hình, lấy trận thế hình tam giác tiến vào trên bờ.
Ở địa hình chưa quen thuộc, kiêng kỵ nhất là việc phân tán binh lực. Vì thế họ phải tập hợp lại, có chết cùng chết, có sống cùng sống.
Nếu nhìn từ trên trời xuống, cứ điểm 178 và Tông thị nằm ở hai bên nam bắc khác biệt, phía đông là đường tới Trung Nguyên, phía tây là sa mạc kéo dài tới A Lạp Thiện.
Mà bây giờ, dựa theo phân bố trận doanh, có một đại đội kỳ quái đang một đường hướng về phía bắc.
Trương Tiểu Mãn đang đi trong đội hình. Nhâm Tiểu Túc thừa dịp mọi người không chú ý thì thả Ảnh tử ra ngoài, chợt nghe Trương Tiểu Mãn nói:
- Các anh em, lần này có thể chúng ta không có viện binh. Một đường đi tới, không cách nào quay đầu lại. Nếu ta chết, các ngươi nhất định phải cầm chiếc răng lớn nhất của ta về.
Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng nói:
- Tốt nhất ngươi đừng chết. Bằng không ta sẽ nhổ sạch răng trong miệng ngươi ra rồi chọn cái đẹp mắt nhất mang đi.
Trương Tiểu Mãn run rẩy nói:
- Thật là hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận